Nguyễn Chí Trung ( Nguyên thư ký của Lê Khả Phiêu )
15-10-2014
Nội dung của hội nghị
Thành Đô đầu thập niên 90 đưa đến việc bình thường hóa hai nước Trung-Việt là
như thế nào ? Có cái gọi là « kết ước Thành Đô » giữa lãnh đạo đảng cộng sản VN
và TQ hay không ? Câu trả lời hôm nay không dễ.
Lời đồn đoán về cái gọi
là « Việt Nam tự trị », hay VN là « một tỉnh » của Trung Quốc, có lẽ không
thuyết phục được nhiều người. Tuy nhiên, sác xuất về một cam kết đảng CSVN là
một « thành phần » dưới sự lãnh đạo của đảng CS Trung Quốc lại rất cao nhưng
lại không thấy dư luận đề cập tới. Trước khi Liên Xô sụp đổ, các đảng cộng sản
của các nước đều là một « chi bộ », hay « phân bộ » của cộng sản quốc tế do
đảng cộng sản Liên Xô cầm đầu. Sau khi quốc tế cộng sản sụp đổ, đảng cộng sản
Trung Quốc đương nhiên là người thừa kế chính đáng, lãnh đạo các đảng CS tại
các nước VN, Bắc Hàn và Cuba (sau này có thêm Vénézuella).
Vấn đề vì vậy cần tìm
hiểu là sự « quan hệ » giữa hai đảng cộng sản VN và TQ là như thế nào ?
Chắc chắn phía TQ rất
thích VN trở thành một « tỉnh », hay một « chư hầu » của TQ, như trước khi VN
lọt vào tay Pháp. Đây là mục tiêu của các lãnh tụ TQ, có từ thời Mao Trạch
Đông. (Điều này xảy ra thì vùng biển xác định bởi bản đồ chín đoạn chữ U đương
nhiên thuộc TQ). Nhưng đưa VN trở lại tình trạng cuối thế kỷ 19 không dễ thực
hiện, kể cả khi đảng CSVN là một bộ phận không tách rời của đảng CSTQ. Ta thấy
những cố gắng lộ liễu của đảng CSVN, qua những lần VN tiếp đón lãnh đạo đảng
CSTQ, phía VN cố gắng qui tụ đông đảo học sinh, giao cho chúng lá cờ đỏ « lục
tinh » (quốc kỳ của TQ chỉ có 5 sao), đứng dọc bên đường phe phẩy để chào đón
lãnh tụ. Bởi vì trong nội tình của đảng CSVN, một số lớn đảng viên lại « có ý
kiến khác ».
Trong trung hạn TQ muốn
nhìn thấy một nước VN phân hóa, nghèo đói, ngu dốt, chậm tiến… Điều này đương
nhiên dễ dàng thực hiện và ít tốn kém hơn. Ta thấy trên thực tế, TQ đã đi hơn ½
đoạn đường của họ.
Tài liệu dưới đây của ông
Nguyễn Chí Trung, nguyên là thư ký của Lê Khả Phiêu, viết từ năm 2002, do « Câu
lạc bộ Dân chủ » công bố ra dư luận hải ngoại tháng 12 năm 2003. Qua đó ta mới
biết trong hàng ngũ lãnh đạo của VN, những ai có chủ trương kiên định « xã hội
chủ nghĩa » (tức đứng sau lưng TQ) ? những ai có chủ trương « xóa » XHCN ?
Những ai chủ trương xem Mỹ là kẻ thù « chiến lược » và những ai muốn quan hệ và
xem Mỹ là đồng minh ? Từ đây ta mới có thể “suy diễn” phần nào « đường đi nước
bước » của phía TQ. Họ đã « gài người » như thế nào ? họ đã phân hóa « nhân sự
» VN ra sao ?
Nhiều người cho rằng,
muốn biết nội dung hội nghị Thành Đô thế nào thì nên hỏi Đổ Mười, vì ông này có
tham gia hội nghị. Theo tài liệu này, Đổ Mười là nhân tố quan trọng ủng hộ Võ
Văn Kiệt (và Nguyễn Mạnh Cầm) « trụ » lại, trong khi hai ông này chủ trương xóa
bỏ XHCH. Nếu vậy thì ông Đổ Mười chưa chắc đã « theo Tàu ». Muốn hỏi thì nên
hỏi Lê Khả Phiêu.
Còn về vấn đề biên giới
lãnh thổ, hải phận, ta cũng biết một điều quan trọng. Lãnh đạo CSVN đã nhìn
nhận « có ba vùng biển tranh chấp » với TQ. Vùng biển tranh chấp thứ ba là vùng
biển Trường Sa (vùng phía tây bãi Tư Chính). (Một số « học giả » của Quĩ Nghiên
cứu Biển Đông trước đây chấp nhận thực tế này, vì vậy đã đề xướng chủ trương «
khai thác chung » với Trung Quốc. Không ai lúc đó có thể giải thích câu hỏi tôi
đặt ra là nguyên nhân vì đâu “có tranh chấp ở Trường Sa”, vì sao phải “khai
thác chung” với TQ ? Tôi bị những học giả này kết án là “duy ý chí” – sic! ).
Dĩ nhiên, như những tài
liệu khác (chính thức hay không chính thức) xuất phát từ phía CSVN, ta chỉ có
thể kiểm chứng sự thật ra sao qua một thời gian (so sánh dữ kiện và) chứng
nghiệm trên thực tế. Quí độc giả thử đọc tài liệu này, sau đó rà soát lại với
kinh nghiệm và thực tế để có một kết luận về quan hệ VN và TQ.
*****
Từ thập kỷ 90 của thế kỷ
20, CNXH ở Đông Âu và Liên Xô xụp đổ đã tác động mạnh mẽ vào xã hội và nội bộ
đảng ta, tư tưởng của chủ nghĩa cơ hội phát sinh, phát triển trong đa số cán bộ
cao cấp và đảng viên. Đến đại hội đảng lần VI nổi lên từ Trần Xuân Bách, uỷ
viên bộ chính trị- trưởng ban tổ chức trung ương đảng đã ngóc đầu dậy đòi đa
nguyên đa đảng nhằm xoá bỏ vai trò lãnh đạo của đảng, thực hành kiểu dân chủ
Phương Tây. Theo con đường TBCN. Lúc đó, TW và bộ chính trị đảng ta còn mạnh,
quật ngã Trần Xuân Bách ngay. Tháng 3/1990, hội nghị Bộ chính trị- ban chấp
hành đã cách chức một số trung ương uỷ viên và khai trừ đảng đối với Trần Xuân
Bách.
Bước vào thời kỳ đổi mới,
mặt tiêu cực của cơ chế thị trường, tư tưởng cá nhân thực dụng,…. Làm cho cán
bộ, đảng viên càng sa sút phẩm chất, đảng bị suy thoái. Một bộ phận đồng chí mơ
hồ lập trường Phương Tây, muốn quay lưng với đảng, với chủ nghĩa xã hội,… Võ
Văn Kiệt, thủ tướng chính phủ, uỷ viên bộ chính trị, xuất hiện chủ nghĩa cơ
hội, đòi xoá bỏ CNXH, đi theo con đường TBCN trung lập.
Cuối đại hội đảng lần thứ
VII , ngày 9/8/1995, Võ Văn Kiệt đưa ra cương lĩnh trình bộ chính trị (dài 30
trang) , lúc đó anh Linh (đương nhiệm Tổng bí thư) nghiên cứu đưa vào báo cáo
bộ chính trị. Đến đại hội đảng lần thứ VIII đòi bỏ định hướng XHCN, bỏ kinh tế
quốc doanh, bỏ hợp tác xã, bỏ “Điều 4 hiến pháp”, thực hiện dân chủ triệt để.
Lúc đó, Nguyễn mạnh Cầm
đưa ra luận điểm “không còn đấu tranh giai cấp”. Mỹ không phải là đối tượng
chiến lược (kẻ thù) của Việt Nam. Thế giới đang cần hợp tác, đến lúc cạnh tranh
kinh tế chứ không phải coi nhau như kẻ thù (đường lối ấy phù hợp với chiến lược
Châu á thái bình dương của Mỹ).
Ngày 10/10/1995. Bộ chính
trị đưa vấn đề của Kiệt, Cầm nêu trên, ra thảo luận 1 ngày không xong. Ngày hôm
sau đưa ra thảo luận tiếp. Lê Khả Phiêu phát biểu trước (đương nhiệm là TCCT-Uỷ
viên bộ chính trị). Đương nhiên là đấu tranh quyết liệt với quan điểm sai trái
trên đây của Kiệt và Cầm . Sau khi phát biểu xong, anh Linh hỏi ai có ý kiến gì
phát biểu thêm ? Thì Lê Đức Anh nói: “ đúng”. Anh Linh và bộ chính trị không ai
phát biểu gì cả. Kiệt xin lỗi anh Phiêu và nói : ” Anh phê phán tôi như vậy là
quá đáng, và phân trần: độc lập dân tộc, xoá CNXH , tài liệu đó là anh em họ
viết ra, tôi chỉ ký mà thôi “.Phiêu đấu tranh tiếp: ” Anh nói vậy hoá ra anh là
người hai mặt à”
Ngày hôm sau tiếp tục đưa
vấn đề này ra thảo luận, giữa Kiệt và Phiêu đấu tranh qua lại rất căng thẳng.
Bộ chính trị cũng không ai có ý kiến gì. Đỗ Mười nói: ” Còn khó quá, hãy hoãn
lại, sau sẽ thảo luận”. Nhưng rồi cũng tạm gác… Tiếp tuần sau đưa ra thảo luận.
ý kiến của Cầm và Mười cũng lừng chừng, bảo Phiêu phát biểu trước. Cầm thấy
không ai có ý kiến gì cũng làm thinh. Đến đó, bộ chính trị dừng lại không có
kết luận cuối cùng. Vũ Oanh thì muốn bỏ CNXH.
Đến đại hội 9 Ban chấp
hành trung ương khoá VII (từ 16 đến 23 tháng 2/ 1996), hội nghị bộ chính trị
trung ương thông qua dự thảo báo cáo chính trị đại hội đảng lần thứ VII , một
số TW uỷ viên buộc Đỗ Mười đưa vấn đề của Kiệt , Cầm ra thảo luận lại. Lúc bấy
giờ chỉ có một số uỷ viên trung ương khu vực miền trung đấu tranh phê phán
quyết liệt quan điểm của Kiệt, Cầm. Các đồng chí ấy phân tích “ nếu một quần
chúng có quan điểm như Kiệt thì có thể kết nạp vào đảng được không? Nếu một
đồng chí có quan điểm như vậy có bầu đi dự đại hội đảng, vào Trung ương hay
không? Đây là phần xem xét tư cách đưa ra khỏi đảng”
Đỗ Mười lại thoả hiệp
đứng ra bào chữa, thanh minh cho Kiệt. Mười cho đó là nhận thức lệch chứ không có
vấn đề gì đâu. Đỗ Mười lúc này muốn ổn định nội bộ. Lê Đức Anh vẫn làm thinh.
Nguyễn Chản phê phán Cầm là mơ hồ giai cấp. Tại sao cho Mỹ là bạn chứ không
phải là thù ? Chản phân tích đập mạnh quan điểm của Cầm. Cần tự ái phản ứng,
cho Chản là lên mặt dạy đời.
Bước vào hội nghị TW lần
10 trù bị lần 1. Kiệt, Anh bị thiểu số phiếu (Kiệt 20 , Anh 60 phiếu), Không đủ
phiếu ở lại trung ương, đủ điều kiện để loại Kiệt. Nhưng đến hội nghị trung
ương lần thứ 11, trù bị chính thức nếu bầu, thì Đỗ Mười quay ngoặt 180 độ: “
yêu cầu Kiệt ở lại Bộ chính trị, chứ một mình tôi không làm nổi”
Đại hội đảng lần thứ
VIII(từ 26/6 đến 1/7/1996), Đỗ Mười: Tổng Bí Thư. Anh, Kiệt, Cầm, Phiêu ở lại
bộ chính trị . Trong hội nghị trù bị , đấu tranh về nhân sự đã diễn ra rất gay
cấn. Ra Đại hội, anh Linh công khai vạch thẳng hiện tượng tiêu cực, suy thoái
trong đảng ở ngay trong Bộ chính trị.
Anh Linh nói : “Dột từ
trên nóc dột xuống”. Đỗ Mười thanh minh “ mía sâu có đốt, nhà dột có chỗ”.
Họp Ban chấp hành TW lần
4 khoá 8 từ ngày 23 đến 29 tháng 12/1997 xem xét vấn đề nhân sự cấp cao và thảo
luận 11 vấn đề về quan điểm, chủ trương, chính sách quan trọng. Vấn đề thứ 11
là: ” khắc phục tình trạng thoái hoá trong cán bộ, đảng viên”, rồi đi đến quyết
định một số vấn đề về nhân sự: Kiệt, Anh, Mười còn ở lại hay nghỉ? Anh năm Công
(Võ Chí Công) cố vấn đề nghị: cả 3 nên nghỉ (nhưng cả 3 đều muốn ở lại Bộ chính
trị). Vấn đề là chọn Tổng bí thư thay cho Đỗ Mười?
Lúc đầu thì anh Đồng, anh
năm Công giới thiệu Cầm. Nhưng sau đó có nhiều ý kiến về Cầm nên thôi không
chọn. Năm Công lại giới thiệu Nguyễn Văn An. Anh Linh thì muốn giới thiệu
Nguyễn Xuân Tùng, nhưng Tùng có vụ lộn xộn ở Sài Gòn nên thôi. Sau đó anh Linh
xem lý lịch của Phiêu, thấy Phiêu chưa làm bí thư tỉnh hoặc thành phố lớn nào,
anh Linh ngập ngừng hỏi Lê Đức Anh xem giới thiệu ai? (bấy lâu nay ta đã hiểu
lầm Anh đưa Phiêu làm TBThư để điều khiển, song không phải như vậy. Vì khi Anh
làm chủ tịch nước, Đoàn Khuê làm bộ trưởng quốc phòng, Anh làm Phó bí thư quân
uỷ trung ương nhưng Mười giao hẹn quyền hạn cho Anh. Vì quyền hạn chức Bí thư
quận uỷ trung ương hơn nên Anh muốn làm Tổng Bí Thư để kiêm luôn chức ấy).
Sau đó . Anh bị tai biến
mạch máu não. Đoàn Khuê và một số cán bộ tích cực ủng hộ đưa LKPhiêu làm tổng
bí thư để giữ Chủ Nghĩa xã hội.
Kiệt, Mười, Anh, mặc dù
có ý kiến của anh năm Công đề nghị nghỉ, 3 vị cứ bấu víu ở lại. Khi anh Đồng
xin rút khỏi cố vấn (cả anh Linh và anh Công cũng vậy), anh nói với Kiệt, Mười,
Anh là không ở lại bộ chính trị thì làm cố vấn. Mười tỏ vẻ phấn khởi. Anh lừng
khừng. Nhưng rồi cả 3 đều phải rút khỏi bộ chính trị để làm cố vấn.
Đến đây, tháng 12/1997 Đỗ
Mười chuyển giao chức TBT cho LKPhiêu (xem tài liệu riêng). Bộ chính trị lúc
này gồm: Cũ có Phiêu,TD Lương, Trương tấn Sang, Lê Minh Hương, Phạm Thế Duyệt,
Nguyễn Mạnh Cầm, Nguyễn Văn An, Nguyễn Tấn Dũng. Mới có Khải, Ngân, Lê Minh
Triết, Phan Diễn, NPhú Trọng, Nguyễn Đức Bình, Phạm Văn Trà, Tùng, Thị Mỹ.
Thế là từ tháng 12-1997
đến đầu năm 2001 Lê Khả Phiêu đảm nhiệm cương vị TBT. Phiêu làm được nhiều việc
, tiêu biểu cho ý chí đấu tranh , kiên định đường lối , dương cao 3 ngọn cờ.
1.- Kiên định con đường
tiến lên CNXH , giữ vững định hướng XHCN .
2.- Đối ngoại giữ vững
độc lập tự chủ trong quan hệ quốc tế ( hoà nhập chứ không hoà tan ).
3.- Đối nội đề ra cuộc
vận động xây dựng chỉnh đốn đảng , tập trung và khắc phục sự suy thoái trong
đảng , mục tiêu đấu tranh chủ yếu là chống tham nhũng . Trong vấn đề này LK
Phiêu đã mạnh tay xử lý 1 số cán bộ ở cấp cao , cách chức Phó Thủ Tướng Ngô
Xuân Lộc , cảnh cáo bãi chức Kiêm Tổng Giám Đốc ngân hàng và hàng mấy chục cán
bộ cấp tỉnh tập trung ở phía nam .
Với tác phong giản dị,
chan hoà trong quần chúng, sát dân, xông pha trong bão lũ, giải quyết kịp thời
những vấn đề cứu dân trong lúc khó khăn… Nói thẳng, phân biệt đúng, sai, có uy
tín đối với quần chúng. Khôi phục uy tín đng và mối quan hệ dân với đảng, dân
tin đảng.
Cũng trong thời điểm cuối
2000 đầu 2001 địch + phần tử xấu trong , ngoài nước tung dư luận đòi ta thay
đổi đường lối. Mỹ ép ta bỏ điều 4 trong hiến pháp, đòi gác lại CNXH, đổi tên
đảng, tên nước, sửa đổi quốc kỳ, quốc ca… Song ta không ngờ và không hề nghĩ
tới việc thay đổi đường lối chính trị, tổ chức lật đổ lại chính nằm trong âm
mưu của 3 anh cố vấn (đến đại hội IX bột phát ta mới hiểu).
Thời kỳ đương nhiệm
(trước đại hội IX) có mấy hoạt động nổi bật của TBT LK Phiêu, và cũng chính
những hoạt động này bị 3 anh cố vấn lên án:
-Xử lý Ngô Xuân Lộc (bị
Đỗ Mười phản đối).
-Thành lập tổ chức A10.
-Hoãn ký hiệp ước thương
mại Việt – Mỹ
-Thăm TQ-Hội đàm với GiangTrạch
Dân.
-Thăm châu Âu (Có Thị
Dung cùng đi trong đoàn).
-Trực tiếp đối thoại với
Bin Clin-Tơn.
+Chuẩn bị đại hội đảng IX
Một mặt đưa dự thảo báo
cáo chính trị thu thập ý kiến tham gia c?a mọi tầng lớp nhân dân. TBT LK Phiêu
đi sát cơ sở dự Đại hội đảng bộ cơ sở tận chi bộ. Không khí dân chủ tin tưởng,
phấn khởi trong đảng và ngoài xã hội tăng cao.
Đồng thời trong lúc này 3
anh cố vấn cũng bàn mưu , tính kế chuẩn bị đảo chính trong đảng trước khi khai
mạc đại hội .Họ lập kế hoạch , tạo chứng cớ giả , tập trung mũi nhọn nhằm lật
đổ TBT LK Phiêu ( Phiêu không biết ). Ba anh cố vấn mớm cho Hữu Thọ ( trưởng
ban Tư TưởngVăn Hoá TW ) tung dư luận trong cuộc họp báo tại thành phố HCM: ”
nhiệm kỳ đại hội đảng tới Lê Khả Phiêu nên nghỉ ” . Thọ phát biểu rất vô nguyên
tắc vì chưa đại hội và Bộ chính trị, TW chưa có ý kiến gì về nhân sự đại hội.
Trong lúc TBT- Lê Khả
Phiêu lo chuẩn bị cho đại hội thì 3 anh cố vấn ráo riết chuẩn bị vùi dập, vu
khống, lật đổ Phiêu. Trực diện vu khống, đả kích, thực hiện mưu đồ đo chính
trong đảng trước đại hội IX khai mạc lần lượt diễn ra như sau:
-Sáng 10-10-2000 Phiêu
mời 3 cố vấn họp để thăm dò chuẩn bị nhân sự cho đại hội IX . Phiêu nêu ý kiến
1 số đ/c nên rút ra khỏi Bộ chính trị là :Nguyễn Đức Bình , Phạm VănTrà ,
Nguyễn Mạnh Cầm, Tùng, Phạm Thế Duyệt, Nguyễn Tấn Dũng và Trần Xuân Giá ra khỏi
TW, rồi nêu thôi chế độ cố vấn…
Cùng lúc này Lê Đức Anh
bắt tay Trần Đức Lương, mớm: “ Lần này anh sẽ phải làm Tổng Bí Thư “. (Lương hí
hửng mừng thầm).
Chiều 10-10 cố vấn ra đòn
tấn công đợt 1.
-Cố vấn đưa ra đề nghị
trẻ hoá TW Bộ chính trị dưới 50 tuổi ( như vậy thì Bộ chính trị chỉ còn 1, Tw
còn 60 người). Nhưng 3 cố vấn cảm thấy khó thực hiện, khó có sự đồng tình.
Ngày 3-1 đến 11-1-2001
Đại Hội đảng toàn quân, cố vấn tấn công đợt 2.
Trong đại hội này LĐ Anh
đột ngột buộc LK Phiêu 10 tội:
1.- Bán đất, bán biển cho
Trung Quốc.
2.- Lộ bí mật ý đồ chiến
lược với Giang Trạch Dân.
3.- Độc đóan thiếu dân
chủ.
4.- Thành lập A10 âm mưu
lật đổ nội bộ.
5.- Quan hệ bất chính với
gái và quan hệ với gái gián điệp.
6.- Hoãn ký hiệp định
thương mại Việt – Mỹ.
7.- Trực tiếp đối thoại
với Clin-Tơn quá cứng rắn.
8.- Đề bạt Lê Hải Anh là
1 tên đào ngũ lên thứ trưởng Bộ Quốc Phòng.
9.- Địa phương chủ nghĩa
(Thanh Hoá hoá, Hà Nội hoá, lôi kéo người Thanh Hoá lên trung ương).
10.- Lôi lại vụ Xiêm
Riệp.
Trong lúc này LĐ Anh mắng
thẳng vào mặt Phạm Thanh Ngân là đồ ngu và tập trung vu khống Phiêu về tội vô
nguyên tắc trong việc thành lập A10 (tổ chức chuyên theo dõi nội bộ) và bán
đất, bán biển cho Trung Quốc… làm cho toàn bộ những người có mặt trong đại hội
ngơ ngác.
Phiêu và Ngân có thanh
minh.
Cố vấn không kết tội
Phiêu được lại buộc Phiêu nhận kỷ luật và bảo: Phiêu phải từ chức ngay. Phiêu
bị đột ngột, bất ngờ nên thanh minh vài điểm xung quanh vụ A10 và nói: “Nếu tín
nhiệm thì tôi tiếp tục làm, không thì thôi.”
Sau đó các cán bộ lão
thành cách mạng gây áp lực, động viên Phiêu làm lại không nên rút lui…
+Từ đầu tháng 1 đến đầu
tháng 2-2001
Không kết tội được, chưa
đánh bại được ý chí của LK Phiêu, ban cố vấn phân công nhau đi vận động để tìm
kiếm sự ủng hộ của các đ/c uỷ viên TW, uỷ viên Bộ chính trị, tướng lĩnh về hưu
để lật đổ các đ/c cầm đầu bộ máy lãnh đạo đảng và nhà nước, nhưng vẫn tập trung
mũi nhọn vào TBT LK Phiêu.
Ngày 13-1-2001 Đỗ Mười
gọi điện thoại cho Nguyễn Đức Tâm (nguyên UV Bộ chính trị – trưởng ban Tổ
chứcTW cũ ) đang ở Hải Phòng báo sẽ gặp Tâm để thông báo một số tình hình ,
nhưng Tâm bận. Đến 6-2-2001 Mười mới gặp Tâm (LĐ Anh đã cho người thông báo
tình hình với Tâm trước) Hỏi Tâm có ý kiến như thế nào về những điều đã được
Anh thông báo? Rồi Mười phân tích phê phán việc Phiêu quyết định thành lập A10
là sai nguyên tắc. Rồi Mười trao cho Tâm một bản án LK Phiêu dài 7, 8 trang
trong đó đặt vấn đề : Phiêu quan hệ trai gái với Thị Hà, thị Dung là gián điệp
Mỹ… Mười còn trao cho Tâm 1 tấm ảnh nói là : “ảnh chụp được từ nước ngoài “.
Mười còn vận động Tâm đòi thay đổi 50 % uỷ viên Bộ chính trị, nhất là 3 người
chủ chốt: Phiêu, Lương, Khải và điều NĐ Mạnh sang công tác khác. (Xem bản báo
cáo của Tâm với Bộ chính trị).
+Đòn tấn công thứ 3.
Sau 1 tháng ráo riết vận
động đến 5-2-2001 hội nghị TW 11a họp trù bị. LĐ Anh chính thức đưa 10 tội của
LK Phiêu ra trước hội nghị. Buộc hội nghị tập trung thảo luận đấu tranh phê
phán Phiêu về quyết định thành lập A10. Cho Phiêu là lộng quyền, vi phạm nguyên
tắc nghiêm trọng , định lật đổ TW& Bộ chính trị gây nghi ngờ nội bộ… Anh
tiếp tục buộc Phiêu từ chức trước khi khai mạc đại hội IX.
Vấn đề thành lập A10 như
sau:
Nguyên từ trước năm 1995
LĐ Anh nắm hội đồng an ninh, quyết định nâng cục II lên thành tổng cục II
(TCII) , giao cho nó quyền hạn, nhiệm vụ vượt quá chức năng ( thành cơ quan
tình báo chiến lược quốc gia ) lại làm cả nhiệm vụ của an ninh phản gián. Võ
Văn Kiệt ra QĐ 96 sau đó NĐ Mạnh ra pháp lệnh thành lập cơ quan phối kiểm tin
(gồm CA, TCII, cục bảo vệ QĐ). Để nắm vững TCII, LĐ Anh nhận Nguyễn Chí Vịnh
(một thanh niên hư hỏng, con trai Nguyễn Chí Thanh) làm con nuôi nâng đỡ, ô dù
đưa vào quân báo đề bạt nhanh lên đại tá phụ trách tổng cục phó TC II.
Dựa vào thế LĐ Anh, TC II
ngày càng lộng hành cho nên công tác phối kiểm tin không còn chuẩn xác , nội bộ
TCII phức tạp , đưa tin không chính xác và nhiều việc làm sai trái. Ví dụ tên
Nguyên thư ký cho Phan Văn Khải cùng tên Tô Luyến cục 11, TCII định bắt cóc Võ
Thị Thắng bức cung buộc Thắng phải nhận làm việc cho địch khi Thắng bị địch bắt
trong kháng chiến để lập hồ sơ giả trị tội chị Thắng. May là ta đã phát hiện
kịp thời chặn đứng lại . Ví dụ khác là, chúng đã đưa 1 số tài liệu, cán bộ của
ta bị địch bắt trước đây đã đầu hàng và nhận nhiệm vụ địch giao . Họ nói tài
liệu này do cơ sở điệp báo của ta từ nước ngoài cung cấp . Song thực tế tài
liệu đó là ta thu được của địch từ khi giải phóng miền Nam. Trước đó Vũ Chính
thiếu tướng là cục trưởng cục II (xem thêm tài liệu vương triều Vũ Chính – cha
vợ của Vịnh) có đề nghị LK Phiêu đề bạt Nguyễn Chí Vịnh lên hàm thiếu tướng và
đưa vào TW nhưng bị Phiêu bác bỏ. Trong lúc này có tên Kế đại tá TCII bí mật
lập đường dây viễn thông liên lạc với nước ngoài bị cục bảo vệ an ninh phát
hiện . Đứng trước tình hình lộn xộn đó LK Phiêu họp với Trà , Ngân định thành
lập nhóm A10, thành phần gồm TC II , Cục bảo vệ an ninh, Tổng cục chính trị,
thành lập một bộ phận phối kiểm tin địch, ta tránh tình trạng mạnh ai nấy báo
(một việc mà 2 nguồn tin đưa ra khác nhau). Cử Trà làm tổ trưởng A10, Trà lại
đề cử Ngân làm. Phiêu giao Vũ Chính làm kế hoạch. Vũ Chính đưa bản thảo cho
Phiêu xem . Phiêu thấy Vũ Chính đề ra nhiệm vụ, quyền hạn A10 quá to. Phiêu xoá
đoạn ” theo dõi lực lượng cấp tiến trong và ngoài quân đội”. Chính về viết lại
thành 1 bản chính theo nội dung Phiêu đã sửa kèm theo phụ lục hướng dẫn lại để
nguyên không sửa. Chính đưa cho Ngân thông qua . Ngân đem bản chính không xem
phụ lục, Ngân ký chuyển cho Phiêu. Phiêu thấy Ngân ký rồi tưởng đã chữa theo ý
Phiêu, Phiêu cũng không xem phụ lục, Phiêu ký. Trong văn bản đề chức danh là
“Bí thư quân uỷ TW” chứ không đề thay mặt quân uỷ TW. Sau khi Phiêu ký, Chính
thấy Phiêu sơ hở, sai sót rồi, Chính đem văn bản đó giao cho LĐ Anh. Anh chớp
lấy lên án là Phiêu lộng quyền , độc đoán , phạm nguyên tắc không qua tập thể
Quân Uỷ TW. Từ đó quy ra tội như thế là Phiêu chủ trương theo dõi cán bộ cao
cấp TW, cán bộ trong và ngoài quân đội. Như thế là theo dõi cả Bộ chính trị,
mang ý định âm mưu lật đổ. Và đòi Ban chấp hành TW phải kỷ luật Phiêu, buộc
Phiêu phải từ chức ngay.
Qua đấu tranh thẳng thắn,
có 1 số ý kiến bảo vệ Phiêu, Phiêu chỉ sơ hở về hành chính, không phạm sai
nguyên tắc. Phiêu chứng minh bằng lấy bản thảo mà Phiêu đã gạch bỏ đoạn theo
dõi thượng cấp đến… mà do Chính không sửa khi ký vào bản chính thức. Chỉ có
thiếu sót là không xem lại kỹ phụ lục kèm theo, không phải độc đoán mà có họp
thường vụ đảng uỷ quân sự TW (Phiêu, Trà, Ngân) quyết định thành lập A10 (Lúc
này Trà cứ ngồi im ậm ừ để 1 mình Phiêu thanh minh). Phiêu bình tĩnh: “Thưa anh
sáu Nam -LĐ Anh – Nếu anh nói tôi lộng quyền thì việc lộng quyền ấy đã xảy ra
từ năm 1995 khi anh đưa cục II lên thành TCII cho nó hoạt động quá phạm vi hoạt
động cuả nó đấy! Nếu anh nói tôi nghi kỵ thì anh hãy nhớ lại khi anh lâm bệnh
tai biến mạch máu não, anh không chịu uống thuốc, không dám ăn. Chị khóc lóc sợ
anh chết, chị chạy sang nhà tôi, nhờ tôi động viên bảo anh ăn, uống thuốc. Vậy
chính anh mới là người nghi kỵ nội bộ.. từ đó…
Ngày đó không quật ngã
được Phiêu về A10 thì đến ngày 6-2-2001 LĐ Anh dở thủ đoạn đểu cáng đổ cho Ngân
cử người theo dõi cán bộ cao cấp trong đảng. Ngân thanh minh không có chỉ thị,
văn bản nào giao nhiệm vụ đó.
Chị Mỹ, Chủ nhiệm uỷ ban
kiểm tra TW, kiểm tra toàn bộ hồ sơ, giấy tờ thành lập cũng như hoạt động của
nhóm A10 đều không có dấu hiệu gì là theo dõi cán bộ cao cấp trong đảng như Anh
vu khống. LĐ Anh đuối lý quay sang dùng thủ đoạn đê hèn hơn gán cho Phiêu là
“Anh rỉ tai cán bộ phụ trách A10 theo dõi”. Phiêu phản bác lại… Trần Đức Lương
ôm mộng sẽ được làm TBT (Như LĐAnh mớm) Lương trực tiếp chất vấn thiếu tướng
cục trưởng bảo vệ an ninh “ Phiêu, Ngân có rủ đến anh không?” và đe doạ “nếu
anh không nói tôi kỷ luật anh”. Trước hành động bỉ ổi của Lương thiếu tướng An
phản bác vì sự thực không có. LĐ Anh đã dùng ngón cuối cùng là gọi Nguyễn Chí
Vịnh làm chứng là Phiêu và Ngân có rỉ tai y. Chứng cứ như vậy Phiêu, Ngân thanh
minh sao được. Thấy sự thực là chúng vu khống nên hội nghị bỏ ngỏ, cho qua
không kết luận gì. Hội nghị TW 11a giải tán.
Sau Hội nghị TW 11a LĐ
Anh phái Sơn thư ký riêng đến từng nhà cán bộ cao cấp lão thành từng là UV Bộ
chính trị, UVTW, một số tướng lĩnh quân đội về hưu như Chu Huy Mân, Trần văn
Quang, Nguyễn Thanh Bình, Hoàng Minh Thảo, Nguyễn Quyết, Tố Hữu, Đồng Sỹ
Nguyên… Đến Nguyễn Đức Tâm, Sơn nêu tội Phiêu về vụ A10 và trao bản vạch tội
Phiêu dài 6,7 trang để thuyết phục và nói các đ/c lão thành ủng hộ lật đổ
Phiêu. Song tất cả đều khước từ và có đơn tố giác phản bác gửi đến Bộ chính trị
và TBT.
Đồng thời sau hội nghị 11
a việc vu khống, đả kích của 3 vị cố vấn dùng lật đổ, đảo chính trong đảng
trước hết là hạ bệ LK Phiêu lan ra khắp nước. Trong cán bộ lão thành cao cấp,
nhiều nơi nhiều cá nhân, tập thể của chi bộ biên thư , kiến nghị dồn dập gửi về
TW, BTL , Bộ chính trị, bảo vệ đoàn kết, bảo vệ TBT LK Phiêu, lên án cố vấn chủ
yếu là LĐ Anh, đòi kỷ luật cố vấn thông báo cho toàn đảng biết không thể bỏ
qua. Như vậy trải gần 1 tháng đến hội nghị Tw 11 b khai mạc vẫn tiếp tục đấu
tranh.
+LĐ Anh tấn công Phiêu
lần thứ 4.
LĐ Anh nêu vụ Phiêu đi
thăm TQ đối thoại với Giang Trạch Dân là phạm tội bán đất , bán biển, là lộ bí
mật chiến lược của đảng, là độc đoán. Đi về không báo cáo với Bộ chính trị,
không cho Nguyễn Mạnh Cầm cùng dự họp là biểu hiện sự thậm thụt sao đó…
Sự thật vụ việc này là:
Xuất phát từ phía TQ, GT Dân mời Phiêu sang thăm. Ta thăm dò ý của họ chỉ TBT
gặp TBT? Họ trả lời mỗi bên 4 người: TBT, thư ký TBT, trưởng ban đối ngoại TW,
chánh văn phòng TW. Ta cũng muốn nhân dịp này thăm dò thái độ của TQ đối với
Mỹ, đối với CNXH. Kế hoạch đi thăm do ban đối ngoại TW làm, Mạnh Cầm thông qua…
Khi vào phòng họp do sơ xuất Cầm bước vào phòng bị ngăn lại ngay vì không dúng
thành phần quy định.
Nội dung bàn ta thoả hiệp
chữa lại cột mốc biên giới ở vĩ tuyến… do TQ yêu cầu. Họ lập luận trước kia do
công nhân đưa cột mốc không tới đỉnh núi đành bỏ lai sườn núi, bây giờ đưa cột
mốc lên đỉnh núi.
Về biển : Hai bên đấu
tranh cuối cùng đã đi đến thoả thuận xác định 3 vùng biển, ở ngoài khi Vịnh Bắc
Bộ là vùng đánh cá chung của cả 2 bên.
Quan hệ với TQ ngày nay
rất tế nhị. Ta ở cạnh một nước to, không thể căng với họ vì họ sát nách ta. Khi
LĐ Anh phê là Cầm không được vào dự là thậm thụt ,Phiêu chứng minh kế hoạch đi
hội đàm do Cầm thông qua, không dự vì không đúng thành phần do TQ quyết định.
Khi họ nói độc đoán về không báo cáo Bộ chính trị, Phiêu chứng minh, có Khải
làm chứng. Khải nói: “Lúc đó Phiêu có báo cáo Bộ chính trị”, Phiêu đem văn bản
ngày 4 có báo cáo với Bộ chính trị, có LĐ Anh dự, ngày 28 mới đi (Cầm ngồi đó
ậm ừ). Phiêu chứng minh khi về có báo ,giở văn bản ngày 1-5 Phiêu báo cáo trong
phiên họp Bộ chính trị, tập văn bản có ghi; Phiêu chỉ thị cho Trần Đình Hoan
triển khai (Hoan ngồi đó ậm ừ).
Đuối lý LĐ Anh lại quay
sang phê bình Phiêu tại sao tranh chấp với TQ vùng biển đông lại không đưa
ASEAN vào? Phiêu giải thích: “Khu Tư Chính tây Trường Sa là thuộc chủ quyền của
ta, chỉ tranh chấp với TQ không dính gì đến ASEAN . Nếu thực hiện đa phương đưa
ASEAN vào thì ta không còn chủ quyền 2 khu vực ấy. Nên vấn đề này chỉ có song
phương, không đa phương, mà trong nguyên tắc đa phương có song phương…” Anh
đuối lý. Anh tiếp tục quay sang chỉ trích và kết tội Phiêu làm lộ bí mật quốc
gia. Tại sao lại cho GT Dân biết ta xác định Mỹ vẫn là đối tượng chiến lược (kẻ
thù).
Vấn đề này thực chất như
sau:
Khi Phiêu gặp Phi đen tại
Cuba 2 bên thống nhất thế nào cũng phải giữ TQ lại, đừng để TQ vượt đà… Phi Đen
nói: “GT Dân thì được, còn Chu Dung Cơ chưa rõ… cần theo dõi xem sao …” Chu
Dung Cơ khi sang thăm ta, ngồi trên chuyến chuyên cơ có bộc lộ với ta “năm 1997
đã cho ta là sai” ta cũng không muốn TQ thoả hiệp với Mỹ nên nhân chuyến đi này
xem TQ xác định đối tượng chiến lược như thế nào.
Qua đàm đạo GT Dân nói:
“Mỹ chiả 2 tay tôi phải chiả 2 tay, phải cảnh giác, phải nắm chắc LLVT”. Rồi
Dân rỉ tai Phiêu. “Mỹ là đối tượng chiến lược của TQ, không phải là đối tác”.
Do đó Phiêu mới nói: “Chúng tôi vẫn coi Mỹ là kẻ thù”. Chứ không phải cố ý làm
lộ bí mật quốc gia gì cả. Các cố vấn im.
Họ quay sang tấn công đòn
thứ 5 mạnh hơn.
LĐ Anh, Đỗ Mười xúm nhau
tố Phiêu quan hệ với gái gián điệp, tình báo Mỹ khi đi công tác sang Châu Âu,
thị Hà, thị Dung và 1 phụ nữ khác nữa đồn là tình báo của Mỹ và nước ngoài. Đỗ
mười đưa bức ảnh ghép Phiêu và Hà, 1 bức Phiêu ngồi cạnh thị Dung ở Pháp để làm
chứng.
+Sự thực về Phiêu quan hệ
với thị Hà như thế nào? Ra sao?
Thị Hà là con gái của
Đặng Kinh ở Hải Phòng, trong chiến tranh Kinh là thủ trưởng của Phiêu. Trong
chiến dịch tiến công vào thành cổ Quảng Trị khi địch oanh tạc vào vị trí của Kinh
thì Phiêu lấy thân mình che chắn cho Kinh. Từ đó gia đình Kinh gắn bó với
Phiêu. Thị Hà và Phiêu có cảm tình, dan díu… Nhưng khi Phiêu về Tổng cục chính
trị, vào Ban Chấp Hành TW có đưa vấn đề này ra kiểm điểm. Phiêu đã cắt quan hệ,
các cố vấn, cơ quan quân sự (có lẽ là cục II ) ghép ảnh Phiêu với Hà rồi đưa
cho Vợ Phiêu xem để kích động ( thật bỉ ổi !) rồi đưa ra hội nghị TW vu khống
Phiêu. Nhưng thị Hà thời kỳ Phiêu làm TBT, Hà vẫn rêu rao khoe khoang TBT Phiêu
vẫn còn quan hệ yêu đương với cô ta. Phiêu đành chịu. Sự việc gác lại đó. Nhưng
Hà đâu có phải là gián điệp.
Thị Dung là nhân viên 1
tổ chức kinh tế, đơn vị cử đi trong phái đoàn Phiêu sang Châu Âu. Trong lúc
đang hội đàm tại Pháp, có cả đoàn ta, đoàn quốc tế, có Dung đi cùng. Cố vấn sử
dụng (TC II) in ảnh bôi lem mặt những người xung quanh chỉ còn lộ ra hình Phiêu
và Dung. Họ đưa ra trước hội nghị TW (quá bỉ ổi!) để chứng minh Phiêu ra nước
ngoài lén lút quan hệ với gái gián điệp. Lúc đó Nguyễn Mạnh Cầm không còn nén
được nữa bật đứng lên phản bác: “Hôm đó có tôi ở sau lưng anh Phiêu, tại sao
xoá mặt tôi đi”. Thế là thủ đoạn vu khống bị lật tẩy hoàn toàn.
Chưa dừng ! Nguy hiểm
hơn. Họ lại quay sang tấn công đòn thứ 6.
LĐ Anh, Đỗ Mười, Võ Văn
Kiệt (Xuất chiêu đủ 3) LĐ Anh, Đỗ Mười cho rằng Phiêu trực tiếp đàm thoại với
Clin-Tơn như vậy là quá cứng rắn, quan hệ với Mỹ sẽ khó khăn… VV Kiệt phát biểu
với giọng thống thiết “Đ/ c Phiêu làm như vậy thì công lao chúng tôi đặt quan
hệ với Mỹ lâu nay (mở cấm vận, quan hệ bình thường, các nước của Mỹ đầu tư, cho
vay) coi như công dã tràng xe cát? Rồi đây sẽ hạn chế đầu tư, cho vay, công
cuộc xây dựng kinh tế, Công nghiệp hoá, hiện đại hoá sẽ khó khăn (luận điệu này
đương nhiên đã tác động tâm lý nhiều người đâm lo, có sức thuyết phục rộng rãi
các nghành, các cấp làm kinh tế… thật là nguy hiểm và nguy hại nếu đảng ta
không kịp thời đấu tranh)”.
Còn Đỗ Mười, Trần Xuân
Giá hùa vào phê phán quyết liệt LK Phiêu, lên án tiếp tội lỗi của LK Phiêu làm
trì hoãn ký kết hiệp định thương mại. Cố tình gây cản trở Mỹ và các nước mở
rộng đầu tư.
+Hai sự kiện hư thực,
đúng sai như thế nào?
1.- Việc tiếp xúc với
Clin-Tơn TT Mỹ.
Khi Clin-Tơn tiếp xúc và
nói chuyện với giáo viên, sinh viên tại trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội với
giọng trịch thượng, tiếp xúc với 1 số nơi nhằm xoá nhoà tội ác, đánh đồng ta
như Mỹ. Chính Phiêu muốn tỏ cho Clin Tơn biết rằng: “Lịch sử là không thể phủ
định, không thể xoá nhoà, không thể đánh đồng người bị xâm lược với kẻ đi xâm
lược, lên án Mỹ chia cắt nước ta, gây chiến tranh xâm lược ta chứ không phải
nhân dân ta gây chiến”, Làm cho Clin Tơn không được chơi trội, gây mơ hồ ảo
tưởng… nội dung ứng xử của Phiêu đã được cán bộ, đảng viên nhất trí, các cụ hưu
trí và nhân dân rất hoan nghênh, đồng tình, hả dạ. Tại sao 3 cố vấn và Giá lại
buồn, lại lo và phê phán?
2.- Vấn đề ký hiệp định
thương mại Việt Mỹ.
Ban đầu Mỹ tự thảo bằng
tiếng Anh hoàn toàn. Nguyễn Tấn Dũng và Mạnh Cầm ở lại Mỹ vội ký tắt rồi mang
về báo cáo với Phiêu và ngày 27-7-1999 (Sau này ta mới biết lúc ấy Cầm và Dũng
xin cho con học ở Mỹ, được Mỹ nhận cấp học bổng). Phiêu ngầm đưa cho các trí
thức chuyên gia kinh tế tham khảo và hỏi ý kiến anh Giáp vì trong văn bản có 40
điều hoàn toàn có lợi cho Mỹ, bất lợi cho ta. Phiêu đưa Bộ chính trị, đa số
đồng ý hoãn – chưa ký.
Ngày 1-4-1999 LĐ Anh thúc
ép Phiêu, bảo Phiêu phải cho ký. Phiêu bảo phải chờ ý kiến tập thể Bộ Chính
Trị. LĐ Anh hùng hổ nói ” ù có tập thể cũng phải ký”. Phiêu bực mình đáp “Anh
nói như vậy là vô nguyên tắc”. Trong khi họp BCT để bàn thì chỉ có Tấn Dũng
(Phó Thủ Tướng) và Cầm có ý kiến phải ký. Phan Diễn ngập ngừng. Phiêu gạn hỏi
Diễn “Anh đồng ý ký hay không.” Diễn ấp úng: “ờ, ờ thì ký.” (Sau này ta mới
biết con trai Lê Đức Anh được Mỹ cấp học bổng du học tại Mỹ)’
Sau đó ta buộc Mỹ phải
xuống thang, chịu sửa lại 1 số điều khoản bất lợi cho ta, ta mới ký bằng cách
ta gợi ý cho tổng thống Pháp Chiracs mời cho ta gặp Mỹ tại Pháp trong chuyến
công cán Châu Âu. Phiêu gặp Clin Tơn qua hội đàm ta hé mở ý tứ mập mờ cho Clin
Tơn ngầm hiểu ” Nếu Mỹ không chơi với ta thì ta chơi với EU, Nhật, TQ. Từ đó Mỹ
sửa và ta chịu ký.
Trong Bộ Chính Trị thừa
nhận việc ta hoãn ký hiệp định TM Việt-Mỹ , ứng xử với Clin Tơn là đúng. Nhưng
khi cố vấn đưa ra hội nghị 11b phê phán, quy tội cho Phiêu thì tất cả BCT ngồi
đó làm thinh để một mình Phiêu đối đáp tại sao?). Chứng tỏ ban cố vấn có liên
quan thao túng Bộ Chính Trị.
Chưa thôi! Họ tập trung
vơ vét ra đòn thứ 7.
Họ quay sang phê phán
Phiêu tại sao sử dụng Nguyễn Chí Trung làm thư ký riêng. Họ vu khống là lý lịch
Trung không rõ, nào là thành phần trên, gia đình thuộc lớp trên, quan hệ chính
trị xấu (trước kia) nhưng không phải vậy.
Đến khi chị Mỹ phát biểu
tổng hợp và kết luận 3 vụ đều là vu khống hiểm độc của ban cố vấn. Chị Mỹ chất
vấn: “Những vấn đề các cố vấn đưa ra là gốc ở đâu? Vấn đề A10, vấn đề TQ, vấn
đề quan hệ với gái gián điệp chả phải là vấn đề gì cả. Chị Mỹ cho là vu khống.
Họ lại quay sang vu khống
chị Mỹ (Chủ Nhiệm Uỷ Ban Kiểm Tra TW). LĐ Anh trực tiếp tố cáo chị Mỹ là ăn hối
lộ với Lê Minh Hương. Đ/c M Hương vặn lại: “Anh nói chắc không?” LĐ Anh nói
chắc, giả đò về lấy sổ tay ra có ghi mấy dòng để chứng minh. Hương báo với
Phiêu. Phiêu cử người đi xác minh là không có. Hỏi lại Anh. Anh từ chối là
không có tố cho chị Mỹ . Hương nói: “Chính anh báo với tôi mà! Anh Anh?”
Những vấn đề khác như đề
bạt Lê Hải Anh, vấn đề Xiêm Riệp, địa phương chủ nghĩa đều là chuyện vụn vặt,
hội nghị không ai bàn đến làm gì.
Cuối cùng hội nghị 11a,
11b đều không có cơ sở, lý do gì để kết tội, thi hành kỷ luật đối với LK Phiêu.
Phiêu còn 2 việc tồn đọng
khó thanh minh.
1 là vụ rỉ tai Vịnh, 2 là
việc quan hệ với Hà.
Nhưng còn nhiều vấn đề
đối với mấy ông cố vấn mà chưa nói được hết. Ví như:
1.- Vấn đề lịch sử chính
trị của Lê Đức Anh: Cho con đi học ở Mỹ. Trước đây Anh đồng ý 1 bộ phận chuyên
môn của Mỹ ở lại bệnh viện 108 để nghiên cứu (Đoàn Khuê và LK Phiêu bác bỏ).
Tình hình bạo loạn ở Tây
Nguyên thì Anh nói là chuyện trẻ con, chúng nó làm gì lấy được Tây Nguyên.
Phiêu lại nói: “Đó là vụ bạo loạn chính trị đằng sau là Mỹ – dẹp ngay”.
LĐ Anh nhận tiền Đặng
Đình Loan (Phần tử xấu) tên Bích (Phần tử yếu kém bên bộ công an), tên Tư Không
ở tp HCM (cũng loại xấu) đưa vào làm việc ở bộ phận thư ký của Phiêu bị Phiêu
bác. Trước đây LĐAnh sử dụng và hậu đãi Trần Đình Hoan để y làm loa nói xấu anh
Giáp. LĐAnh còn thuyết Ngô Hoàng thứ trưởng Giao Thông nhận thằng Hà là con
trai của mình làm Vụ trưởng quốc tế dần dần vào TW. Hoàng xin ý kiến Phiêu,
Phiêu bác (LĐAnh giận lắm). Sau đó LĐAnh đề nghị đưa Hà lên phó Giám Đốc Đại
Học Bách Khoa, Phiêu nói không được.
LĐ Anh đưa toàn bộ phần
tử xấu vào cương vị trọng yếu trong tổ chức đảng và nhà nước, còn ép đưa 1 số
kém vào TW. Khi Anh đòi đưa Kiên (Tư Lệnh Quân Khu 7 ra thay Trà, Phiêu không
đồng ý. Anh lại giữ Trà ở lại Bộ trưởng Quốc Phòng. Anh phê bình Phiêu là không
tình nghĩa với Trà (Phiêu định đổi người khác thay Trà). LĐ Anh không từ ngõ
ngách nào đều vu khống, moi móc nói xấu vấy lỗi cho đ/c LK Phiêu.
Còn việc con trai LĐ Anh
do Mỹ nuôi học bên đó bây giờ ta mới biết! và LĐ Anh kết nạp đảng năm nào, ngày
nào, ai giới thiệu, ở đâu? Lại có tuổi đảng 60 (nghe nói có cụ đã ra tận Bộ
chính trị TW tố cáo Anh).
2.- Còn Đỗ Mười tại Hà
Nội có ông bạn thân thiết hỏi tại sao vừa rồi anh làm như vậy (Vu khống lật đổ
Phiêu) Mười trả lời: “Nó lật tôi, tôi lật lại” (Một câu trả lời “tuyệt hay” của
vị nguyên TBT, nguyên cố vấn BCHTW. khó có câu nói nào ngắn chỉ 6 từ mà lột tả
được đúng, chính xác cả khẩu khí và bản chất thực cuả Đỗ Mười, đồng thời cũng
là khái quát bản chất, khẩu khí thực của đại đa số những vị có chức có quyền
trong ĐCSVN hiện nay như vậy) Rồi Mười lại trách: “Bấy lâu nay vợ chồng Phan
Văn Khải đến thăm tôi chứ Phiêu nó có đến thăm tôi bao giờ đâu”. (Khi Phiêu xử
lý Ngô Xuân Lộc Mười phản đối vì Lộc ân tình với Mười, do Mười cất nhắc lên.
Chính Mười cắm Phạm Thế Duyệt vào Bộ chính trị, sau khi thôi Bí thư thành uỷ Hà
Nội lại làm thường trực Bộ chính trị…
+Hội Nghị Ban Chấp Hành
TƯ lần thứ 12.
Khai mạc gồm 165 đoàn đại
biểu (ta hy vọng các đoàn đại biểu địa phương lên sẽ thay đổi cục diện. LK
Phiêu sẽ được đa số ủng hộ tái cử. LK Phiêu chưa tuyên bố rút thì Trần Xuân Giá
đã phê phán Phiêu quyết liệt về hoãn ký hiệp định thương mại và cứng rắn với
Clin Tơn… Khi được các nước đầu tư để phát triển kinh tế (đã làm lung lạc các
đại biểu về dự dại hội). Tiếp đến Mai Thúc Lân lên gân sỉ vả LK Phiêu: “Anh là
đồ lật lọng. Tại sao trước đây anh nói rút lui… bây giờ lại không rút tên trong
danh sách…”. (Trước hội nghị TW 12 Anh mời Lân đến dùng cơm thân mật và Anh nói
với Lân: “Lần này anh sẽ vào Bộ chính trị và làm chủ tịch Quốc Hội”. Lân hí
hửng quay sang chống Phiêu).
Khi vào chương trình ứng
cử vào Bộ chính trị TW trong 165 đoàn đại biểu thì có 155 đoàn giới thiệu LK
Phiêu. Song lấy phiếu thăm dò cá nhân (sự thật họ làm sao không rõ do Phạm Thế
Duyệt chủ trì) họ công bố chỉ có 155 đại biểu (trên tổng số hơn 1000) giới
thiệu LK Phiêu? Đến lúc này Phiêu tự thấy nếu bầu cử trúng vào TW cũng thấp,
vào Ban Bí thư, Bộ chính trị càng khó. Nếu trúng khó làm nên Phiêu rút ra cho
an. Bằng uỷ nhiệm cho Đ/c Phan Văn Khải thông báo Phiêu rút khỏi danh sách đề
cử.
Đến giai đoạn bầu TBT.
Danh sách dự kiến đưa ra: Trần Đức Lương, Nông Đức Mạnh.
Nguyễn Minh Triết phản
đối Trần Đức Lương. Triết nói: “ở miền Nam, miền Trung không ai tín nhiệm anh
Lương đâu”. (Gần đây vợ chồng Lương sửa lại nhà ở trên 1 tỷ, còn chuyện gì nữa
mà Triết chỉ trích Lương ta không rõ).
Thế là chỉ còn lại 1 mình
Nông Đức Mạnh. Mạnh từ đầu chí cuối luôn từ chối vì trình độ năng lực. Nhưng
khi Mạnh tham khảo ý kiến 1 số đ/c lão thành trung kiên thì các đ/c ấy khuyên
Mạnh: ” Nếu tình huống xấu thì anh phải đứng ra nhận”. Mạnh mới nhận đề cử vào
cương vị TBT.
Thế là mưu đồ đảo chính
Phiêu thành công, ban cố vấn, đồng thời ghế cố vấn của các vị cũng bị xoá bỏ.
Đỗ Mười, Võ Văn Kiệt bị lực lượng quần chúng chỉ trích, cố xin lỗi theo kiểu đỡ
đòn xuê xoa. Còn LĐ Anh nói tôi làm vậy là để tự kiêu binh, LĐAnh còn rất ngoan
cố. Kiệt tuy buông lời xoa dịu nhưng còn biểu lộ ý đồ xấu xa, Kiệt nói: ” Tôi
còn đi xa hơn nữa…?”
Đến đây ta có thể tạm kết
luận:
Rõ ràng Bộ chính trị,
BCHTW đều bị ban cố vấn vừa khống chế vừa thao túng, là do các cố vấn vừa lộng
quyền vừa vô nguyên tắc và quá cá nhân. Bởi vì nhiều vấn đề Phiêu bị vu khống
vô nguyên tắc. Nhiều người trong Bộ chính trị biết và thấy bị oan nhưng không
dám đứng ra bênh vực, minh chứng cho Phiêu mà ngồi làm thinh như Phạm Văn Trà
(vì có đến 5 toà nhà 3 bà Vợ) Quân đội không thích, bị kỷ luật khiển trách (đưa
lên đài) thế mà vẫn cứ thừa nhận là đủ tư cách đại biểu bầu vào Tw!
+Nguyên nhân sâu xa từ
đâu?
-Đó là vấn đề đấu tranh
giữa 2 quan điểm và 2 đường lối. Đỗ Mười thoả hiệp với Võ Văn Kiệt từ đầu.
-LĐ Anh lộng quyền muốn
thống lĩnh quân đội , biến quân đội theo ý đồ riêng của mình, xích gần với Mỹ
(bởi vì lịch sử chính trị của Anh còn mờ ám, không phải là đảng viên.
-Sau Võ Văn Kiệt là Trần
Bạch Đằng có quan hệ rất phức tạp.
-Mỹ đang hô hào hỗ trợ
muốn ta trượt nhanh vào cải cách tư nhân hoá. Ta hiện đang xoay nền kinh tế
theo hướng đó. Thực tế là đang đẩy mạnh cổ phần hoá…Vấn đề đầu tư cho kinh tế
quốc doanh trước đây gần 1 ngàn mấy trăm tỷ nay chỉ còn 96 tỷ thì còn làm ăn gì
được nữa? Nền kinh tế của ta đang có nhiều cơ hội hội nhập và cũng đầy thử
thách cam go.
+Kết Luận.
Phải chăng đánh đổi Lê
Khả Phiêu là đánh đổi đường lối chính trị, tổ chức, đánh đổi ngọn cờ: Độc lập
dân tộc và CNXH.
Đây là cuộc đấu tranh một
còn một mất giữa 2 con đường XHCN & TBCN của đảng ta.
Bởi vì lực lượng hữu
khuynh đang chiếm đa số trong đảng. Số tích cực, kiên định đường lối XHCN chỉ chiếm
1/3 trong Bộ chính trị, 1/3 trong TW, 1/3 dưới chi bộ và các cấp.
Nền nhà ta chưa vững
chắc, tư tưởng chính trị chính thống của ta chưa kiên định, nền kinh tế thị
trường luôn có 2 mặt.
Những sự kiện tóm lược
trên đây là tình hình đã qua quá đau lòng và khó hiểu.
Ta mong rằng từ nay về
sau và mãi , không xảy ra và thực hiện đúng di chúc Bác Hồ.
Tóm lược Xong đêm
21-7-2002
Nguyễn Chí Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét