Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

Thế và Lực Tổng Cục 2 Trước Bối Cảnh Đại Hội X

Gần tới Đại hội X ( ĐHX), hiện tương tranh giành quyền lực để chuẩn bị đưa người của phe phái, vây cánh vô Trung ương, vô Thường Vụ Trung ương, vô Bộ Chính trị càng lúc càng quyết liêt. Tổng Cục 2 (TC2) mở màn bằng đòn đánh vỗ mặt Tướng công an Nguyễn Khánh Toàn (1). Nguyễn Khánh Toàn là người nắm rất rõ về những tội ác của TC2, vừa giỏi chuyên môn lại vừa nằm trong ban thanh tra vụ T4. Nếu để Toàn điều tra thì việc này sẽ nguy hại, vì vậy TC2 phải tìm cách đánh đổ Toàn trước, ngăn không cho Toàn lọt vô Trung ương, thậm chí có thể cho về vườn để đàn em TC2 nắm Bộ Nội vụ, ém luôn vụ T4. Dư luận đang chờ đòn phản công của bên Công An, nhưng có lẽ còn lâu hoặc chẳng bao giờ có vì TC2 đã vô hiệu hoá các địch thủ của họ rồi.

Vụ án TC2 rành rành cả nước biết, trong Hội Nghị Trung Ương vừa rồi bà Võ Thị Thắng đã yêu cầu phải làm sáng tỏ nhân vật T4, vụ TC2 tạo ra tình báo ảo T4 để lũng đoạn Đảng mà cá nhân bà là nạn nhân.

Báo cáo của T4 về bà Thắng như sau: “Nhằm áp đảo những người tố cáo mình, bà Võ Thị Thắng đã tìm cách kết thân với nhiều cán
bộ chủ chốt ngành Công An, Nội Chính, Kiểm tra Đảng, Bảo vệ Chính trị Nội bộ. Bà Thắng là người tình của Nguyễn Khánh Toàn, thứ trưởng Bộ Công An. (Bản tin số 218 ngày 21/1/1999)


“T4 tiết lộ Võ Thị Thắng trước đây đã được Phủ Đặc uỷ tháo răng hàm trên (răng cửa) để thay vào đó răng giả đặc biệt được sử dụng khi cảm thấy hiểm nguy, có thể cắn vỡ răng này sau khi dùng lưỡi đẩy rơi ra, là một liều thuốc độc cực mạnh có thể giúp các điệp viên tự sát. ” (Bản tin ngày 21/3/1999)

Nhưng cả Đảng vẫn bình chân như vại, không ai dám nhúc nhích đặt vấn đề trừ mấy ông Tướng về hưu. Thậm chí mới đây cựu TT Võ Văn Kiệt viết nhiều bài đóng góp cho Đảng trước ngày Đại Hội X, nhưng không đá động gì đến TC2 cả.

Toàn bức tranh Đảng CSVN cho thấy Đảng nằm dưới quyền thống trị của TC2, gồm vây cánh gia đình Nguyễn Chí Vịnh (con trai Nguyễn Chí Thanh, con nuôi Lê Đức Anh), Vũ Chính (bố vợ Nguyễn Chí Vịnh), Lê Đức Anh và Đỗ Mười. Những Ủy viên Trung ương Đảng giữ vị trí then chốt đều đứng về phiá TC2 vì đã bị mua chuộc hoặc bị khống chế. Nếu có ít UV còn đứng ngoài vòng khuynh đảo của TC2 thì vẫn lo sợ, không những cho chức vụ, bổng lộc mà ngay cả tánh mạng của họ nữa.

Người của TC2 đã được cấy trải dài để nắm tin tình báo trong hết các cơ quan Đảng và nhà nước cấp Xã, Huyện, Quận, Tỉnh…., ngay cả
Bộ Nội Vụ, văn phòng Thủ tướng, các Bộ và Chính phủ TC2 cũng không chừa.

Vụ Nguyễn Thái Nguyên là thí dụ điển hình. Ông Nguyên từng làm phụ tá đắc lực cuả Thủ tướng Võ Văn Kiệt. Tuy nhiên Lê Đức Anh không ưa ông Kiệt và người bên phiá văn
phòng Thủ tướng nên đã dùng TC2 để ra tay. Buớc đầu họ dàn dựng hồ sơ giả của Võ Thị Thắng để kích bác vợ của Nguyễn Thái Nguyên đánh bà Thắng. Bà Nguyên bi thua, TC2 nhảy vào cuộc tìm cách giúp bà Nguyên để kéo Nguyễn Thái Nguyên trở thành tình báo cho TC2.

Sau khi bán mình cho TC2, Nguyễn Thái Nguyên đã đánh cắp nhiều tài liệu từ phiá văn
phòng ông Kiệt cho TC2. Dưới chỉ đạo của Lê Đức Anh và TC2, Nguyên đã sử dụng các tài liệu mật để TC2 khống chế Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu qua vụ việc ông liên hệ với bà Đặng Hà (con gái ông Đặng Kính), mà theo dư luận cho là bà Hà dùng mỹ nhân kế theo chỉ đạo của Lê Đức Anh và TC2 nhằm dứt điểm ông Phiêu. Nguyễn Thái Nguyên đã cung cấp tài liệu để Lê Đức Anh và TC2 phanh phui vụ án Ngô Xuân Lộc, người của ông Kiệt. Mục tiêu chính vẫn là chặt hết vây cánh để ông Kiệt mất uy tín, đưa người thân của TC2 nắm ghế thủ tướng. Mặc dù sau đó bên ông Kiệt đã phản công, Bộ Nội Vụ vào trận và đã bắt Nguyễn Thái Nguyên với tội trạng rất vu vơ. Hiện nay Nguyên đang ngồi tù… nhưng vụ án này chưa bao giờ đưa ra công luận.

Đối với TC2, ngay cả Thủ tướng,
Tổng Bí thư còn bị TC2 đưa vào xiếc thì những UV Trung ương thường trong Đảng CSVN hiện nay phải biết sợ, biết thân biết phận, im lặng để giữ ghế và tánh mạng. Vì chính bản thân tất cả những UV này vị nào tay cũng dính chàm, hồ sơ tham nhũng của họ bị TC2 nắm hết, chỉ cần tỏ thái độ phản đối thì hồ sơ sẽ được bạch hoá.

Sở trường của TC2, do Nguyễn Chí Vịnh chỉ đạo là mỹ nhân kế và mượn dao giết người.Từ một tên lưu manh đi làm chính trị, Nguyễn Chí Vịnh chuyền dùng gái, tiền lôi kéo cán
bộ để hủ hoá, ăn nhậu, chơi bời. Vịnh âm thầm cho đàn em quay phim, chụp ảnh những cảnh ăn chơi xa đoạ để giữ làm hồ sơ, buộc nhiều cán bộ lãnh đạo cao cấp phải "há miệng mắc quai", cúi đầu chịu trận cho Vịnh và TC2 điều khiển.
Trong các cuộc giao ban, Vũ Chính thường xuyên báo cáo nội
bộ là tài liệu UV này, lãnh đaọ nọ đã được đài báo phản động nước ngoài đánh phá. Thực chất, người trong cuộc đều biết chính TC2 cung cấp tài liệu này để đánh ngược về, nhằm hạ uy tín bất cứ ai không cùng phe của TC2.
Dĩ nhiên đòn này, không chỉ có TC2 biết khai thác mà ngay cả bên
Bộ Nội Vụ cũng đưa hồ sơ ra ngoài. Hồ sơ của Nguyễn Chí Vịnh, Vũ Chính đã từng được những bàn tay bí mật gửi ra để phản công lại TC2. Tuy nhiên trong trận chiến tranh giành quyền lực này, bên nào vây cánh dày, lực mạnh đã lộ rất rõ.
Nói về TC2 thì không thể không nhắc tới khả năng tài chánh của họ. Chỉ riêng ngân sách dành cho TC2 đã bằng gần nửa ngân sách của
Bộ Quốc Phòng. Đó là chưa kể các tài khoản thu nhập khác từ kinh doanh bất hợp pháp và hợp pháp, từ đầu tư trong lẫn ngoài nước. Chỉ việc TC2 dám chi ra gần 10 triệu dollars để thiết lập một hệ thống tổng đài rà quét sóng máy điện thoại, dùng cho mục đích theo dõi các điện đàm từ máy di động đã cho thấy khả năng của họ. Máy quét sóng này không chỉ dùng để nghe lén những chiến sĩ dân chủ mà luôn cả đối tượng của TC2 bao gồm đảng viên lãnh đạo cao cấp không thuộc vây cánh TC2, người của phiá Bộ Nội Vụ, Chính phủ và Quân đội v.v…
Quyền lực của TC2 vô cùng, thậm chí được công nhận có thể giả danh bất cứ cơ quan nhà nước nào khi thi hành công vụ. Pháp lệnh Tình báo và Nghị định 96/CP do Võ Văn Kiệt ký, ghi rõ:
Điều 21, chương
2: “Tổng cục tình báo (TC2) thuộc Bộ Quốc phòng trong trường hợp cần thiết được sử dụng danh nghĩa và phương tiện làm việc, con dấu hoặc các giấy tờ giao dịch của các cơ quan Nhà nước, tổ chức chính trị, xã hội, tổ chức kinh tế, tổ chức xã hội, …”
TC2 cũng không từ nan bất cứ hành vi tàn độc nào kể cả thủ tiêu. Từ thời ông Hồ Chí Minh còn sống, các cơ phân an ninh đã giết bà Nông Thị Xuân, người đầu ấp tay gối của ông Hồ với sự chấp thuận của Bác. Vụ ông Đinh Bá Thi, đại sứ Việt Nam ở Liên Hiệp
Quốc bị triệu về và cho xe giả dạng tai nạn lưu thông cán chết trên quốc lộ 1 gần khu vực Bình Tuy, tỉnh Thuận Hải. Về phía quân đội đã thường xảy ra hàng loạt vụ thủ tiêu: vụ độc tử ông Đại tướng Hoàng Văn Thái, Chu Văn Tấn, Lê Trọng Tấn, cái chết của tập thể tướng lãnh bị giết trong chuyến bay sang “Lào”, cái chết của tập thể Đoàn cán bộ cao cấp quân đội khi bay ra bán đảo Sơn Trà, cái chết của Đinh Đức Thiện, em Lê Đức Thọ…. đã làm lạnh gáy những tướng lãnh quân đội nào dám làm phản. Hình như đối với giới chức trong quân đội, cách gọn nhất vẫn là thủ tiêu thay vì bắt giam, vu cáo bằng các tội hình sự hoặc cho phục viên, vì TC2 không yên tâm, sợ về lâu dài có thể sinh hoạ. Chính vậy mà từ xưa đến giờ, giới quân đội nếu có dấu hiệu bất mãn thì thường hay bị độc tử.
Sau cái chết của hai đại tướng Hoàng Văn Thái và Lê Trọng Tấn. Đầu năm 1987, Lê Đức Anh được bầu vào
Bộ Chính trị rồi làm Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Cũng trong năm này, Trung tướng Phan Bình, người từng nắm giữ Cục 2, (tức Cục Quân báo - tiền thân TC2) khi Anh cho về hưu cũng đã bị ám sát chết đầy bí ẩn tại nhà nghỉ Cục 2 ở Sài Gòn.
Việc thủ tiêu, ám sát hoặc đầu độc trong Đảng CSVN phổ thông đến nỗi khi Lê Duẩn vừa mới qua đời thì gia đình con cháu họ Lê đã khóc lóc, lo sợ bị cánh Lê Đức Thọ ám hại. Lê Đức Anh khi lên cơn đau tim, đưa vô nhà thương đã không dám uống thuốc vì sợ có kẻ bỏ thuốc độc. Lê Đức Anh đã từng giết không biết bao nhiêu người rồi nên như Tào Tháo, nhất cử nhất động nhìn đâu cũng thấy kẻ thù.

Đối với những UV như Trần Đức Lương, Phan Văn Khải, Nông Đức Mạnh, Phạm Thế Duyệt, Nguyễn Văn An, Phạm Văn Trà, Nguyễn Khoa Điềm, Trương Tấn Sang v.v…. những con bài này đều nằm trong vòng kiểm soát của TC2 và Lê Đức Anh. Chính Anh tạo ra thì Anh cũng có thể lệnh cho TC2 đạp xuống dễ dàng.

Vụ án con ông Phan Văn Khải bắn chết con ông Phạm Thế Duyệt (
2) vẫn chưa đưa ra ánh sáng công luận. Hai ông trời con này giành độc quyền buôn lậu nên đã ra tay sát thủ. Chẳng hạn trường hợp bà Trương Mỹ Hoa (3) có con rể can tội cướp của giết người nhưng vẫn được che chở, đang sống ở nước ngoài thay vì làm áp lực dẫn độ về nước. Pháp luật chỉ nghiêm minh đối với dân nghèo, đối với con ông trời thì pháp luật chưa lên tiếng. Tuy vậy, nếu ông Khải, bà Hoa mà ngấm nghé theo vây cánh làm phản thì vụ án được đưa ra ánh sang ngay lập tức.

Trương Tấn Sang thời làm bí thư Thành ủy Sài Gòn đã can tội mua dâm và ép dâm một nữ đảng viên ở Quận 3. Phạm Thế Duyệt thì lúc làm Bí thư Thành Ủy Hà nội đã chiếm đất ở đê Yên Phụ xây biệt thự trái phép. Riêng ông Nguyễn Văn An, chủ tịch
Quốc hội đã từng tham nhũng hàng tỷ đồng thời nắm chức Trưởng ban tổ chức Trung ương, đê tiện nhất là vừa làm chủ tịch ban bầu cử, lại vừa ra ứng cử.

Tóm lại, mỗi người một hoàn cảnh riêng nhưng cái chung đều nằm trong lòng bàn tay của TC2 hết. Khi vui trái ấu cũng tròn, khi TC2 nổi giận thì ông Khải, bà Hoa, ông Sang hay bất cứ UV Trung ương Đảng CSVN nào cũng có thể bị TC2 cho ngậm bồ hòn ngay lập tức.

Tình hình đấm đá nội
bộ Đảng CSVN sẽ kéo dài cho đến khi phiá TC2 bị suy yếu vì nhiều lý do bất ngờ, hoặc vì chính nội bộ tự xâu xé nhau, hoặc phía Lê Đức Anh không còn khả năng bảo kê cho TC2 nữa. Cả hai tình huống, nếu Công An và Chính phủ thoát ra vòng kiểm soát của TC2, hai bên sẽ phối hợp nhau tiêu diệt TC2. Trong bối cảnh đó, kẻ gieo gió sẽ bị gặt bão, mạng của bố con Nguyễn Chí Vịnh, Vũ Chính và đồng bọn chạy lên trời cũng không thoát khỏi lưới thù. Vì ý thức được tình trạng tối nguy hiểm của mình nên cha con Vũ Chính, Chí Vịnh và TC2 đã bằng mọi giá, “tiên hạ thủ vi cường”, ra tay trước với mọi thủ đoạn để triệt hạ hết vây cánh của Bộ Nội Vụ và Chính phủ.

Từ đây đến ĐHX sẽ còn lắm chuyện động trời, sẽ có UV tự nhiên đột tử, sẽ có lãnh đạo bị tố cáo tham nhũng, hủ hoá, quan hệ phản động, tình báo CIA..v.v…Dù thế nào thì cái ghế TBT rất khó lòng thoát ra khỏi ảnh hưởng của TC2, các UV có được lọt vô trong
Bộ Chính Trị và Ban Thường vụ cũng sẽ không có những khuôn mặt mới nào sáng giá….nếu có thì không loại trừ khả năng những khuôn mặt này đã bị TC2 cấy sinh tử phù để làm phái khiển, để TC2 tiếp tục đứng trên đầu trên cổ Đảng CSVN.

(1) Nguyễn Khánh Toàn - Điện Thư 50, 51 - CLBDCVN
(
2) Phạm Thế Duyệt, Chủ tịch uỷ ban TƯ mặt trận tổ quốc VN.
(3) Trương Mỹ Hoa, Phó chủ tịch nước.

Vương triều Vũ Chính: Tổng Cục II

số 1: Vương triều Vũ Chính

Năm 1995, lợi dụng sự quen biết ở mặt trận 719 với một số cán bộ cao cấp của Ðảng và Quân đội ta, ông Vũ Chính đã luồn lọt để nhận ngay quyết định Tổng cục trưởng TC II thay ông Nguyễn Như Văn về hưu (thế mới đau). Kể từ đây, lần đầu tiên trong lịch sử Quân đội ta, TC II được đặt dưới sự thống trị của gia đình ông Vũ Chính, cũng kể từ đây mọi mưu mô sảo quyệt được ông Vũ Chính đưa ra thi thố nhằm thiết lập hệ thống lãnh đạo kiểu phong kiến ở TC II .

Nhìn lại trên 6 năm làm Tổng cục trưởng, ông Chính làm được gì?

Ðầu tiên, ông ta thâu tóm quyền lực một cách tinh vi, xảo quyệt. Tại đại hội Ðảng bộ lần thứ 13 của TC II, lấy quyền là Tổng cục trưởng, ông vận động một số đồng chí là Ðảng ủy viên Tổng cục còn trẻ có năng lực (như: Tư Phi, Thanh Lân... ) tự nguyện xin rút khỏi Ðảng ủy viên Tổng cục để đưa một số ông già như: Ba Quốc, Anh Lân, Tiến Cung vào Ðảng ủy. Với mục đích già hoá Ðảng ủy để có thời gian sắp xếp nhân sự sau này (về số này chỉ làm được 1,2 năm sau đó nghỉ hưu). Cũng tại Ðại hội này, ông vận động cho phò mã Nguyễn Chí Vịnh vào Ðảng ủy. Nhưng Ðại hội đã rất sáng suốt nên chỉ có 2 phiếu đề nghị là của ông Chính và con rể tự bỏ cho mình. Sau đó, trong suốt thời gian lãnh đạo TC II, ông lần lượt vu oan gây hoạ cho một số đồng chí cán bộ cao cấp có thể cản đường tiến của con rể, mà đầu tiên là chiếm chức Cục trưởng cục 12, ông ta cho một loạt cán bộ của Cục 12 (số này đã có bề dày kinh nghiệm và thành tích) về hưu. Sau khi đưa con rể lên Cục trưởng, bước tiếp theo là tinh lọc các Cục trưởng, Tổng cục phó có thể cản đường như ông: Tiến Cung, Quang Cát..., để nhanh chóng đưa con rể lên. Có lẽ đau nhất cho TC II trong suốt quá trình đánh Mỹ không có cán bộ cao cấp nào phạm sai lầm khuyết điểm, thì đến đời ông Chính, một đại tá (Ðồng chí Chấp, Cục phó cục 11) bị ông ta vu cho là làm việc cho địch, để đày đoạ đồng chí này, rồi từ vụ này bôi nhọ uy tín đồng chí Như Văn, Trần Tiến Cung, Tống Trần Thuật, Vũ Thắng... Những bậc lão thành của ngành Tình báo quân sự Việt Nam, mà trước đây ông ta là cấp dưới bị họ vạch mặt những thủ đoạn sảo quyệt, ma giáo của mình.

Tiếp tục đưa hoàng tử Ðặng Vũ Dũng từ lao động nước ngoài về phong quân hàm thượng uý để rồi đưa lên trưởng phòng, đưa công chúa Ðặng Thị Mai vào làm cán bộ mật hưởng quân hàm đại úy, Hoàng hậu Nguyễn Thị Nhẫn thì thật kinh khủng, đạo diễn cho chồng đưa toàn cán bộ ở Thái Bình lên lãnhđạo TC.
Ðể có thể kéo dài thời gian lãnh đạo TC II, ông ta cho tay chân làm giả giấy khai sinh, rút tuổi khai sinh từ 74 xuống 64 (tự trẻ hoá mình, già hoá cán bộ xung quanh).

Trong chỉ đạo nghiệp vụ thì thường xuyên ca tụng mình là người lãnh đạo sáng suốt, nhưng toàn dùng thủ đoạn để vu khống một số cán bộ cao cấp của Ðảng, Nhà nước, Quân đội ta, nhất là số cán bộ không chịu thần phục ông Chính là cố vấn, để rồi những thành tích, chiến công là của TC II còn những thất bại là của lực lượng an ninh.

Ðến nay ông ta đã có quyết định thôi Tổng cục trưởng (mà ông ta chỉ thôi với điều kiện là phò mã của ông là Nguyễn Chí Vịnh nối ngôi) nhưng vẫn chưa chịu bàn giao để còn nấn ná vơ vét thêm cũng như tìm diệt nốt một số cán bộ trung kiên của Ðảng ở TC II. Sắp xếp tới đây lại một tình huống nữa là ông ta tuy thôi Tổng cục trưởng, nhưng sẽ là thái thượng hoàng như ông thường nói: Tôi nghỉ nhưng vẫn tham gia lãnh đạo, chỉ đạo TC.

Một con người mệnh danh là ''Gooc Ba Chốp'' của ngành Tình báo Quân sự Việt Nam, rồi ông ta sẽ tiếp tục ''cải tổ TC II như thế nào?'', đây là một đại hoạ cho TC II và đất nước ta. Ðồng thời cũng là sự ''vĩ đại' của


            Vương Triều họ Ðặng.

số 2.- Hoàng tộc họ Ðặng


Lại nói về Vương triều Vũ Chính, sau khi thâu tóm toàn bộ quyền về tay mình thì Hoàng tộc họ Ðặng bắt đầu lộng hành, đầu tiên phải kể đến Mẹ Nguyễn Thị Nhẫn hoàng hậu của Vương triều, bà Nhẫn trước đây chỉ một con buôn bình thường như bao nhiêu con buôn khác. Nay thấy chồng và con rễ đang phất nhảy sang buôn chính trị, buôn tước, bán danh. Trước tiên là phải trả thù các bà vợ của những người chỉ huy trước của bà như vợ ông Như Văn, vợ ông Tiến Cung. Bà ta súi bẩy chồng cho vợ ông Như Văn thôi chức giám đốc khách sạn Hoàng đế, vợ ông Cung thôi chức giám đốc chi nhánh miền trung của Tổng công ti Ðetéctua, rồi súi chồng cho Hiếu, vụ trưởng tài chánh, nghỉ hưu . Sau đó lại giật dây chồng tổ chức thanh tra liên tục, bới lông tìm vết các đơn vị này . Một tháng bốn lần bay ra, bay vào Thành Phố Hồ Chí Minh - Hà Nội với chức danh là cán bộ TC II, rồi được ông Chính cho thanh toán toàn bộ tiền máy bay . Thông qua chồng và con rễ, gợi ý cục tình báo Hoa Nam Trung Quốc mời sang Trung Quốc chữa bệnh (nhưng ai biết bà ta trao đổi với cục tình báo Hoa Nam những gì để khỏi bệnh).

Khi về Việt Nam tiếp tục mua danh bán tước, sau khi gợi ý với một số cán bộ cùng quê Thái Bình ở TC là muốn thăng quan tiến chức thì làm việc với bà ta, bằng cách bà ta sẽ nói với chồng chia cho các chức Cục trưởng, cục phó, với điều kiện đưa tiền hoặc vàng thanh toán (100 cây một chức) thì viết giấy giao tại nhà Thành phố Hồ Chí Minh cho người bà ta giữ hộ. Còn nhiều chuyện kinh khủng nữa...

Hoàng tử Ðặng Vũ Dũng, ngay từ bé là một thiếu niên hư hỏng học không đậu lớp 12 được bố tổ chức mua bằng lớp 12 rồi cho đi xuất khẩu lao động. Trong thời gian xuất khẩu lao động không chịu tu chí làm ăn bị đưa về nước sớm. Ông Chính lệnh cho con rễ (khi đó phụ trách kinh tế của cục 12) làm hồ sơ chuyển cán bộ mật rồi ông đề nghị phong luôn quân hàm thượng uý mà chưa qua một ngày làm lính hay đi học sỹ quan. Sau đó lại giao cho làm giám đốc công ti xây dựng Hồng Bàng. Công ti này đẻ ra không xây dựng được gì ở ngoài khu vực TC II mà chủ yếu là nhận các công trình xây dựng sửa chữa nhà cho cục 12 và các đơn vị phía nam. Ðặc biệt là khi cần sửa chữa nhà riêng ông Chính, ông Vịnh thì công ti lại tổ chức đập nhà các ông này để sửa chữa, kinh phí sửa chữa được quyết toán qua TC. Thế là lãi thì cha con ông Chính hưởng, lỗ thì quân đội chịu . Do đó trong trong một thời gian ngắn công ti Hồng Bàng đã thua lỗ lớn, thấy vậy ông Chính lại điều Hoàng tử đi về làm nghiệp vụ cũng theo cách tiến cử phò mã. Dũng hoàng tử thăng quan tiến chức rất nhanh. Năm 1998 được đề nghị phó phòng thì tháng 5 năm 2000 được đề nghị cục phó cục 12. Tháng ngày ba bố con mỗi người ngự trên một chiếc Craow (xe mà thủ tướng quy định chỉ có bộ trưởng mới được đi) để đi vi vu đây đó. Khốn nạn nữa là ông Chính và phò mã tuyên bố ''Dũng hoàng tử'' là nguồn lãnh đạo TC II năm 2002. Những người này chắc sẽ lãnh đạo ''phá'' TC II tốt hơn thế hệ cha anh.

Còn Công chúa Ðặng Thị Tuyết thì sao ? Xin thưa cũng rứa . Công chúa chỉ hơn anh trai là học hết đại học tại chức (mua bằng) ngoại ngữ. Với uy quyền của mình ông Chính phong chức đại uý, cán bộ B rồi đưa vào hội liên hiệp hữu nghị Việt Nam với nước ngoài được hưởng hai lương (Một lương ông Chính trả, một lương hội hữu nghị trả). Như vậy thu nhập nghiễm nhiên bằng một ông trung tá phục vụ quân đội 25 năm. Nhưng đây là lý do để sau này rút về thì phong luôn trung tá cho ''hợp lý''. Ði đâu ? làm gì? Công chúa chỉ cần gọi điện là Huy cục trưởng cho xe, hàng tháng còn được chi 200 ngàn xăng xe và hoạt động phí để đi chơi. Ðấy ngẫm mà xem!
      Hoàng tộc họ Ðặng có vĩ đại không?

 số 3 - Phò mã Nguyễn Chí Vịnh

Ðể củng cố thế lực dòng họ Ðặng cần phải tìm một người có thể để thiên hạ chấp nhận, họ Ðặng đứng đầu là ông Chính sau khi họp gia đình quyết định con gái trưởng Ðặng Thị Ngọc phải gả vào một dòng họ trâm anh thế phiệt.

Phò mã Chí Vịnh được gả đưa đẩy nếu đồng ý lấy con gái tao sẽ được nhường ngôi . Thế là Vịnh cắn câu, vì xét cho cùng thì cũng hết xác, vì vậy, câu ca dao vận vào đây hoàn toàn chính xác với Vịnh là: "cha làm thầy con đốt sách".

Với ông bố đẻ là một gương sáng bao nhiêu, thì Vịnh ta lại là một kẻ dốt nát, lừa thầy phản bạn bấy nhiêu . Ngay từ khi còn đi học đã thường xuyên lưu ban, do vậy, năm 1976 được đưa lên trường văn hoá Lạng Sơn để học tập, rồi nhờ các đồng đội cũ của bố được vào trường đại học Kỹ thuật quân sự. Tại đây lại không chịu học tập rèn luyện, đi ăn cắp trấn lột bị đuổi học, lại được các bạn của bố đỡ cho vào học sĩ quan thông tin. Ra trường không nơi nào dám nhận, cuối cùng rất khó khăn ông Như Văn mới nhận vào cục II . Tại đây thời gian đầu (chưa làm phò mã) cũng như bao sĩ quan khác đến hẹn thì lên quân hàm, nhưng từ ngày lọt vào dòng họ Ðặng thì được ông Chính "bồi dưỡng" lên như diều, trình độ thì có hạn, nghiệp vụ thì chưa biết làm, ấy mà ông Chính bèn lấy thành tích của người khác tô son trát phấn cho con rễ. Từ khi làm phò mã chưa làm việc gì ra hồn, được phân làm giám đốc Tôserco (mua bán vũ khí) thì toàn mua hàng đều cho quân đội, trong đó phải kể đến hai chiếc Mi-8, 6 chiếc Su-27, 2 chiếc tàu chiến, về Việt Nam toàn bộ phải đại tu lại, không có lý lịch bay . Làm chủ tịch hội đồng quản trị liên doanh khách sạn 128 Thuỵ Khuê Hà Nội thì không làm ăn được gì, vỡ hợp đồng, ấy vậy mà từ khi làm phò mã thì thường xuyên được thăng quân hàm trước niên hạn. Ðại uý lên thiếu tá sớm 1 năm, thiếu tá lên trung tá sớm 1 năm, trung tá lên thượng tá sớm 1 năm, thượng tá lên đại tá sớm 2 năm. Bên cạnh việc thăng cấp là thăng chức, phó phòng năm 95, trưởng phòng năm 96, cục phó năm 97, cục trưởng năm 98, tổng cục phó tháng 7-99, nay đã có quyết định tổng cục trưởng (tháng 6-2000) thật đúng là lên như diều . Ðể lên nhanh như vậy ông Chính đã không từ một thủ đoạn nào tranh công đổ tội cho người khác (đón xem các số sau). Học hành đào tạo thì không đến nơi đến chốn, ông Chính lệnh cho phòng cán bộ cho Vịnh theo học một số lớp ngắn hạn 3-6 tháng, nhưng Vịnh cũng học cũng không ra hồn, dùng quyền dùng tiền để mua bằng.

Ðể rộng đường công luận soi xét, khoan hãy tính những việc làm trước đây mà chỉ tính từ khi phò mã ra Hà Nội nhận Tổng cục phó làm được những gì? Xin thưa: Toà nhà 3 tầng ở 34A Trần Phú, Hà Nội, vừa mới đầu năm 99 xin kinh phí sửa chữa hết 700 triệu đồng chưa kịp khô vôi thì cuối năm lại quyết định chi vào 4 tiû để đập đi xây lại . Tiền ở đâu ra ? Tiền thuế của bà con nông dân. Sau đó để dễ bề tổ chức ăn chơi, Vịnh ta cho xây một số nhà gọi là mật như ở Cổ nhuế, Gia lâm, Thanh Xuân... mỗi nhà trị giá khoảng 800 triệu để chiều thứ bảy, chủ nhật Vịnh ta tổ chức ăn chơi đàn đúm. Chưa kể khi vào nhà hàng đập phá như tối 10-8-2000, Vịnh kéo gần 30 chiến hữu đến quán Thái Ba (10 Hồ Xuân hương), khi đứng dậy ra về mới hết có gần 20 chai rượu ngoại khoảng 8 triệu đồng chưa kể đồ ăn. Từ ngày được giao tổng cục phó nghiệp vụ thì chỗ nào thân quen như cục 15 và 12 mới có nhiều kinh phí. Ngoài ra những chỗ này hàng tuần phải luôn tổ chức cho phò mã ăn chơi . Thế còn chưa đủ, 2 tháng một lần phò mã lên Vĩnh Yên (nơi học trước đây) để thăm người yêu cũ, mỗi lần người yêu lại được nhận 5 triệu . Mặt khác, thông qua chị gái làm ở hàng không để cặp bồ với nhiều em tiếp viên, số này được đưa vào nhà mật để phò mã giao nhiệm vụ...

Ông Chính thường xuyên leo lẻo: Cháu nó là con cán bộ cao cấp (hỏi rằng ở tổng cục II có bao nhiêu cán bộ cao cấp) phải nâng đỡ cháu... Tôi sẽ đưa cháu làm tổng cục trưởng, đại hội 9 đưa cháu vào BCH TW, đến giữa nhiệm kỳ vào Bộ Chính trị, phải để cho cháu nên tướng.

Hỏi rằng: những người này sẽ đưa TC II về đâu, nếu vào BCH TW thì nó sẽ đưa đất nước đến đâu . Thưa rằng bàn tay sao che lấp mặt trời . Ðấy Vương triều Vũ Chính vĩ đại thay.

số 4 - Quần thần của vương triều .

Sau khi đã củng cố được quyền lực, thì nay ông Chính và con rễ bắt đầu thi thố. Ðầu tiên là phò mã tiến cử với vua cha một số đệ tử (bạn đàn đúm) trước đây . Ðầu bản phải kể đến "Hùng Tút", không phải ngẫu nhiên được gọi là "Hùng Tút" vì đã được phò mã "tút" lại toàn bộ để đưa lên. Cùng học với phò mã ở Ðại học Kỹ thuật quân sự nhưng do lười học, trộm cắp nên Hùng bị đuổi học (hết năm thứ nhất), sau đó Hùng "tút" xin đi xuất khẩu lao động ở Nga, lao động được ba năm nhưng không chịu làm ăn chân chính nên bị trục xuất về nước. Theo luật sỹ quan Quân đội nhân dân Việt Nam thì những ngườI đã lao động nước ngoài 2 tới 3 năm trở lên thì không được tuyển làm sỹ quan. DướI sự chỉ đạo của ông Chính, Hùng tút được phò mã nhận vào làm lái xe cho mình (ở Toseco cũ) phong quân hàm thượng uý. Hùng tút đi mua bằng tốt nghiệp đại học kinh tế quốc dân thành phố Hố Chí Minh đem vào nộp (cứ cho kiểm tra lại bằng nhân dịp Bộ đại học đang kiểm tra lại bằng mà xem có phải giả không?). Chưa một ngày chỉ huy từ cấp tiểu đội, chưa biết tập hợp đội ngũ thế mà phò mã đưa Hùng tút lên như diều . Nay đã là cục trưởng cái gọi là Cục Khoa học Công nghệ Tình báo, và đang được đề nghị Tổng cục phó. Thực chất là để phò mã dễ sai bảo và cùng nhau chia kinh phí hoạt động của TC II . Ngoài ra còn những ai nữa, đó là "Thắng con", Cục phó cục 15. "Tân xoan", Cục phó cục 12. "Minh con" Cục phó cục 15... Toàn loại vô học chưa một ngày chỉ huy bộ đội, không có một thành tích gì trong hoạt động nghiệp vụ, chỉ có tài uống rượu đàn đúm gái gú với phò mã.

Loại cán bộ thứ hai là những ai ? Là những người cùng quê Thái Bình, đồng hương với Hoàng hậu Nguyễn Thị Nhẫn. Do đâu họ có phúc như vậy ? Vì những người này với danh nghĩa đồng hương, biết rõ gia cảnh của bà Nhẫn ở Thái Bình, họ muốn được phúc thì phải có tiền. Vì mẹ Nguyễn Thị Nhẫn là con buôn chính trị. Ðiểm lại các Cục hoạt động như 12, 11, 15, 16, chính trị, hậu cần... (đây là chưa kể đến các trưởng phòng ở các cục) đều là dân Thái Bình quê bà Nhẫn. Vừa qua lại tiếp tục điều chỉnh một số chức danh, tất cả số được đề bạt đều là những người của phò mã hoặc người thân của Vương triều Vũ Chính. Thực chất những việc này để làm gì? Ðây nằm trong ý đồ chiến lược bẩn thỉu của ông Chính nhằm tạo ra một lớp che chắn cho phò mã và gia đình ông ta, trước mắt là để với đại hội Ðảng bộ TC vào tháng 10, nhằm bảo đảm cho phò mã kiếm đủ phiếu vào Ðảng ủy TC và đi dự Ðại hội đảng bộ toàn quân, và xa hơn nữa là vào BCH TW khoá 9 này (chiến lược cao chưa?).

Ông Chính cũng không từ một thủ đoạn nào để sơn tút cho con rễ và bộ sậu . Ông tìm mọi cách để đề nghị cho phò mã làm anh hùng, bên cạnh ấy là lấy thành tích của số cán bộ tập kích sân bay Utapao làm thành tích cho Cục 15 của Hùng tút, nhưng rất may không phải muốn là được. Một cái vả vào giữa mồm ông Chính sau khi Nhà nước công bố danh hiệu các đơn vị và cá nhân anh hùng (15-8-2000) vừa qua .

Còn đối với con em cán bộ cao cấp trong TC thì sao ? Con trai đồng chí Nguyễn Như Văn bị kiểm không cho tham gia các hoạt động của TC, con trai đồng chí Trần Tiến Cung thì đưa đi sứ quán Úc, con trai đồng chí Trí Anh cho ngồi chơi xơi nước, con trai đồng chí Tống Trần Thuật cũng không thoát khỏi số phận như vậy, con trai đồng chí Cát được gợi ý lên làm cán bộ B. Nghe nói con trai một đồng chí cán bộ cao cấp quân đội, có thành tích, có năng lực được ông Chính "lưu ý" cho đi học tập, đào tạo dài hạn, rồi ông Chính làm công văn không nhận về, vậy thì nay mai không ai dám đi học nữa . Thế mà ông Chính suốt ngày nói cháu Vịnh là con cán bộ cao cấp phải lưu ý xây dựng, thế thì giữa lời nói và việc làm của ông Chính như vậy có đúng là người lãnh đạo chưa ? Sắp tới đây ông Chính lại chuẩn bị một cuộc thanh lọc nữa để giúp vợ thu hoạch đợt vét trước khi nghỉ hưu . Ông ta luôn gợi ý hoặc doạ dẫm cán bộ cấp dưới sẽ cho về nghỉ. Vì vậy hiện nay cán bộ các cấp ở TC II luôn lo lắng không dám làm việc, vì không biết ông Chính sẽ sử dụng mình như thế nào .

Thử ngẫm mà xem chiến lược cán bộ của Vương triều Vũ Chính Vĩ đại không?

số 5.- Thảo dân đòi công lý


Chúng tôi những người thảo dân (nạn nhân) của Vương triều Vũ Chính lên tiếng đòi hỏi sự công lý tại TC II - BQP. Xin nêu ra một số vụ việc chính để các cơ quan công lý, dư luận xã hội rõ thêm về những vụ việc làm sai trái, vô học của Vương triều Vũ Chính.

1- Tham ô, tham nhũng: Tuy Vương triều Vũ Chính là vô học, dốt nát nhưng sự tham ô, tham nhũng vô cùng tinh vi, xảo quyệt và có hệ thống, nhất là những ai có quan hệ với vương triều họ Ðặng. Ðầu tiên phải kể đến hoàng tộc họ Ðặng, đứng đầu là ông Vũ Chính. Sau khi cho về hưu, nghỉ việc đi học, với một số cán bộ dám mạnh dạn đấu tranh, mà ông ta gọi là thành tích này như Ðinh Bộ Lĩnh dẹp loạn 12 sứ quân, thì việc tham nhũng được triển khai mạnh mẽ. Căn nhà ông Vũ Chính đang ở trước đây được bán đi, bán lại nhiều lần cho TC dưới danh nghĩa là nhà mật, khi ông ta là cục trưởng cục 12 đã quyết toán một lần. Ðến đời ông Ba Quốc lại được bán lại lần nữa, và đến đời phò mã lại được thanh lí một lần nữa . Tổng số quyết toán 3 lần khoảng 500 nghìn USD.

Sau đó mượn cớ xây dựng nhà hoạt động ông ta làm công văn xin thành phố Hồ Chí Minh hàng chục căn nhà rồi đem bán cho dân, việc vỡ lỡ khi thanh tra BQP vào thanh tra (sau này một đồng chí thanh tra của TC II về không tán thành cách làm việc này bị ông Chính cho chuyển công tác khác). Những căn nhà còn lại được đứng tên gia đình ông Chính, con rễ, sau đó được công ti Hồng Bàng (do con trai làm giám đốc) lấy kinh phí nghiệp vụ sửa chữa rồi cho người nước ngoài thuê, tiền cho thuê nhà thu được đều do bà Nhẫn (vợ ông Chính) quản lí, việc này vi phạm nghiêm trọng quy định của Cục bảo vệ - An ninh Quânđội .
Với lý do địch hoạt động ngày càng mạnh để xin kinh phí hoạt động, do đó năm nào TC II cũng được rất nhiều kinh phí hoạt động hơn các TC khác của BQP. Kinh phí này được chi vào đâu ? Xin thưa rằng: Chi vào các khoản sau:

- Ðoàn tàu đánh cá, một cảng cá tại Vũng Tàu hết 5 triệu USD, sau BQP phát hiện ra lại được thanh lí một lần nữa .

- Mua sắm bất động sản tại một số thành phố lớn như: nhà cửa, xe cộ... số này mỗi năm hết khoảng 2 triệu USD. Nhưng thực chất không phát huy hiệu quả gì.

- Mua sắm trang thiết bị (toàn đồ cũ) ô tô, xe máy; chi tiếp khách, chi nghiệp vụ (giả), chi cho các chuyến đi du lịch nước ngoài ... mỗi năm khoảng 2 triệu USD.

Chỉ đơn cử một cuộc hộI thảo, một nhân vật quay vêdio để đưa lên thông tin đại chúng, thời gian một ngày được tặng 200USD, còn những ngườI khác thì sao? Chủ tịch đoàn gồm ông Chính, con rễ... mỗi người 500 USD.

Công ti Hồng Bàng (của con trai), công ti Toseco (của con rễ) trước đây nợ không giải thích được khoảng 500 tiû, được ông Chính lấy tiền nghiệp vụ quyết toán hết. Do đó tổng công ti Dectectua hiện đang treo sổ 200 tiû (do ông Hiếu làm trưởng phòng tài chính) mà không ai làm gì được. Chỉ riêng tiền quảng cáo 2 năm 1998 - 1999 là 11 tiû, ông Chính và con rễ phải bó tay, vì khi ông Chính và con rễ chi tiêu đã được ông Hiếu quyết toán. Trưởng ban tài chính cục 12 khi ông Chính làm cục trưởng rồi bàn giao cho con rễ, khi về hưu cho đi du lịch 9 nước trên thế giới vì có công phục vụ gia đình ông Chính, nên khi về được quyết toán bằng tiền nghiệp vụ hết 78 nghìn USD.

2- Sử dụng cán bộ, điều động cán bộ một cách vô nguyên tắc: Công tác cán bộ là công tác của Ðảng ủy và chỉ huy nhưng thực chất thường vụ và đảng ủy chỉ là bù nhìn, vì tất cả đều do ông Chính và con rễ quyết định tại gia đình mình. Thường vụ và đảng ủy chỉ được thông báo khi việc đã rồi . Sự điều động sai nguyên tắc ấy được BQP nhắc nhiều lần nhưng ông Chính không nghe mà còn cho rằng họ hoạt động cho địch. Vì thế lẽ ra ông Chính phải bàn giao ngay khi có quyết định thôi chức nhưng ông ta chưa chịu, nguy hiểm hơn ông ta vẫn giữ riêng cho mình 2 con dấu (dấu tổng cục trưởng và dấu bí thư đảng ủy) để hình sự... Nguyên tắc nào cho phép Tổng cục trưởng điều động cán bộ cấp cục, nguyên tắc nào cho phép bí thư đảng ủy chỉ định bí thư đảng ủy cấp dưới mà anh ta chỉ là một đảng viên thường (trường hợp ông Hà Khắc Thái không phải Ðảng ủy tổng cục được chỉ định là bí thư đảng ủy T500), mà đúng ra chỉ được quyền chỉ định bổ sung vào đảng ủy viên rồi tuỳ tình hình mà đảng ủy bộ phận ấy bầu làm bí thư . Rồi một số cán bộ cục phó chính trị bị điều động vô nguyên tắc (vì cán bộ cấp cục trưởng đã bị tiêu diệt trước rồi, một số cán bộ dám mạnh dạn đấu tranh với ông Chính và không ủng hộ con rễ được như ý) như: ông Phê nguyên trưởng phòng cán bộ, ông Toàn cục phó chính trị cục 16, ông Giao cục trưởng 25, được đề bạt ''giữ chức vụ cao hơn'', ông Phê cục phó chính trị cục 25 được đề bạt làm trưởng ban chính trị trung tâm nghiên cứu, ông Toàn cục phó chính trị cục 16 được vinh thăng làm trưởng phòng chính trị T500, ông Giao cục trưởng 25 nâng trần làm tuỳ viên quân sự nước ngoài, ông Hoài Thanh cục trưởng cục 16 đang được ve vãn nâng lên chuyên viên...

Thực chất những việc tham ô, tham nhũng, gia đình trị, sử dụng cán bộ vô nguyên tắc của Vương triều Vũ Chính - Vương triều vô học này là gì? Trước hết là để hợp hoá số tài sản, tiền bạc không ai có thể quyết toán được nếu trao vào tay ngườI khác làm tổng cục trưởng. Do đó phải chọn ngườI trong gia tộc, nó theo một chu trình (được gọi là quy hoạch cán bộ đến năm 2010) là: Vũ Chính trao cho Chí Vịnh, Vịnh trao cho Hùng tút, Hùng tút trao cho Chí Dũng, phải tìm người đệm ''Vũ'' hoặc ''Chí'' để tiêu hoá. Hiện nay dòng họ này rất mong có biến động để ra về yên thân. Nếu không tiêu hoá được thì tiền đóđể mua chức bán danh. Ðó là sự anh minh của Vương triều Vũ Chính.
Thảo dân chúng tôi mới dám chọn một vài ''bông hoá' trong rừng hoa tài năng của Vương triều Vũ Chínhđể các bạn xem xét, nghiên cứu.
               Tên lưu manh Nguyễn Chí Vịnh


Bản chất lưu manh:Từ lưu manh trộm cắp đến lưu manh kinh tế-chính trị làm đường tiến thân. Từ một học viên đang học tại Học viện kỹ thuật quân sự, nhiều lần trộm cắp trong Học viện, rồi một lần bị bắt quả tang phá mái nhà kho chui vào ăn cắp quân trang của Học viện, mặc dù biết là con của ông Nguyễn Chí Thanh nhưng Học viện vẫn phải đuổi học. Sau đó, nhờ uy tín của gia đình, Vịnh xin được vào học trường sĩ quan Thông tin, học không được, rồi xin vào Bộ tư lệnh Thông tin làm việc một vài tháng rồi về Cục 2 công tác.
Sau 4 năm làm trợ lý, loay hoay mở quán cháo lòng không thu hút được khách, cuối năm 1989 nhờ sự giúp đỡ tích cực của người anh rể là Lê Việt Bắc (thư ký ông Đào Đình Luyện) và hội G7 (1) cho ra đời Công ty du lịch, dịch vụ và thương mại (TOSECO) do Vịnh làm Giám đốc. Cương lĩnh đầu tiên của Vịnh với cấp dưới thuộc quyền và thân bằng cố hữu là: "Phải bằng mọi cách kiếm được nhiều tiền, bỏ túi được nhiều cán bộ cấp cao để dễ bề thao túng". Cương lĩnh này đã thực hiện được bằng cách:
1_I. Kiếm tiền thông qua danh nghĩa tập thể:
Lấy danh nghĩa công ty TOSECO gấp rút xin đất, xin nhà với danh nghĩa làm bình phong cho hoạt động nghiệp vụ, làm nhà ở cho cán bộ. Sau khi xin đất, nhà... Vịnh chia ra các lĩnh vực sau đây:
a) Mở Công ty liên doanh như khu biệt thự quận 10, khu cao ốc Hồ Tây, nhà hàng bia ôm trong khu triển lãm Giảng Võ mang tên "Quê Hương", đồng thời cho thành lập Công ty xây dựng và thương mại Hồng Bàng ở phía Bắc và Công ty HB ở miền Nam. Hai Công ty xây dựng và thương mại do con trai và con rể của ông Vũ Chính (bố vợ Vịnh, Tổng cục trưởng TC 2) làm giám đốc. Vốn của 2 Công ty này đều huy động trong nội, ngoại vợ chồng Vịnh và nhóm G7 như ông Ngọc, ông Kháng, ông Trung, ông Nhu, ông Bắc, ông Hoàng Dũng, ông Phùng Hưng ở Văn phòng Bộ Quốc phòng và Văn phòng Bộ Tổng Tham mưu và một số quan chức thân tín khác đứng ra để góp vốn liên doanh hoặc trực tiếp nhận xây dựng các công trình đặc biệt của Bộ quốc phòng không phải đấu thầu thiết kế dự toán, tất cả đều được thông qua phạm vi hẹp thanh toán quyết toán bằng cách dùng mọi sức ép từ những vụ đặc biệt của cơ quan Văn phòng Bộ Quốc phòng và Văn phòng Bộ Tổng Tham mưu để chấp nhận giá mà Hồng Bàng và HB đề nghị. Riêng việc này và gia đình đã thu được:
Các khoản tiền đền bù đối tác liên doanh, tiền lời xây dựng công trình.
Các khoản lời từ liên doanh rút ra làm nghiệp vụ. Một điểm đáng chú ý là sau khi chiếm đoạt tiền hoa hồng và đền bù từ liên doanh biệt thự quận 10, phó Giám đốc TOSECO là Đào Quang Thép bị loại vì thắc mắc trong ăn chia.
b) Bằng nhiều lần thủ đoạn chiếm đoạt các khu nhà của các đơn vị và lấy cớ để kinh doanh nghiệp vụ.
Đầu tiên là lừa ông Hoàng Hữu Thái, Tư lệnh hải quân khu nhà 1A công trường Mê Linh Sài Gòn để liên doanh. Sau khi hải quân đồng ý thì Vịnh và G7 lập luận hải quân không cần kinh doanh và đề nghị Bộ quyết định chuyển cho TC2 (Tổng cục 2) làm nghiệp vụ. Thế là hải quân cay đắng mất đất. Đến giờ này trung tướng Hoàng Hữu Thái, nguyên tư lệnh hải quân vẫn phàn nàn lỗi lầm của mình là đầu hai thứ tóc mà bị Vịnh lừa. Được đất rồi, Vịnh xin ngân sách quốc phòng giao công ty HB xây dựng làm trung tâm thương mại quốc tế rồi cho thuê lấy tiền. Lại một lần nữa gia đình Vịnh thu được khoản tiền khổng lồ từ việc này. Quân khu 7 mất luôn nhà 51 Trương Quốc Dung và một số khu vực khác ở Biên Hoà, Vũng Tàu. Cục đối ngoại mất khu 45 đường Trường Chinh và nhà khách Liễu Giai, Tổng cục chính trị mất nhà khách 14A Lý Nam Đế, nhà nghỉ Đồ Sơn, Quân chủng phòng quân mất bãi pháo hồ Trúc Bạch, quân khu 5, quân khu 3 đều mất những khu vực quan trọng. Hà Nội mất hàng ngàn m2 trong triển lãm Giảng Võ, sàn nhẩy Queen Bee Láng Hạ. Đáng chú ý là điểm ăn chơi đó rất lãi mà nhà nước không thu được bao nhiêu, biến thành những điểm tiêu cực của xã hội. Các vũ nữ đẹp đều được hiến cho Bắc (anh rể Vịnh) và G7. Sau đó còn có cô được lấy về làm giám đốc nhà khách 14A Lý Nam Đế hiện nay. Không một ngày cống hiến cho cách mạng mà cô ta nghiễm nhiên có xe con mang biển số 80B (biển của Trung ương) phục vụ riêng, có quân hàm thiếu tá, nhà nghỉ của Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị tại Đồ Sơn, nhà khách TOSECO ở Vũng Tàu đều trở thành nhà chứa cho người thân của Vịnh đến lúc không có khách thì kinh doanh vì đó là TC2 thì có sai phạm gì đều lấy lý do nghiệp vụ để giải quyết. Các khu nhà đẹp đó, Vịnh và G7 đều xin được ngân sách quốc phòng cấp để cải tạo, xây mới và đều giao Hồng Bàng và HB xây dựng. như vậy, Vịnh và gia đình lại một lần nữa thu tiền qua xây dựng công trình và kinh doanh nghiệp vụ với các hình thức mở các tụ điểm chơi bời cho các quan chức nhà nước, tiền lãi cổ phần. Các phương tiện, nội thất trang bị rất hiện đại
c) Đối với đất xin nhà ở cán bộ, Vịnh cấp cho cán bộ khá chu toàn nhưng những khu đẹp như đường Trường Sơn, đường Sư Vạn Hạnh đều chia cho những G7 đã có công như ông Nhu (thư ký ông Khuê) ông Bắc (thư ký ông Luyện, anh rể), ông Kháng ở Văn phòng Bộ Quốc phòng... Ở đây Vịnh không thu tiền nhưng dùng chính sách thưởng cho G7 để làm mối ràng buộc để ép những việc khác đặc biệt là Kháng. Nhu và Hồ Sỹ Hậu đã trình Bộ trưởng ký cấp cho Vịnh tất cả trên 40 xe con xịn các loại để hoạt động đi lại và kinh doanh. Thực tế đội xe con chở khách của Vịnh đóng ở Thụy Khuê hoạt động rất mạnh.
Như vậy, xem từ các mục a, b, c nêu trên chỉ có ban kiểm tra đặc biệt của TW mới có thể kiểm kê được trong 10 năm qua Vịnh đã bày trò chiếm nhà đất được bao nhiêu chỗ. Hiệu quả cho nhà nước và nghiệp vụ, cho Đảng được những gì ?
1_II- Kiếm tiền qua những hợp đồng thương mại.
Với lý do TOSECO có chức năng thương mại nên từ khi có ngân sách đặc biệt, Vịnh đã ký nhiều hợp đồng mua máy bay, tàu thuỷ, phụ tùng cho phòng không, không quân, thiết giáp, đóng tàu trên 300 triệu đô-la với cơ chế G7 thao túng. Thủ trưởng Bộ buộc cho phép TOSECO được hưởng hai chữ "bí mật" nên không cần đấu thầu. Mỗi chuyến hàng chở từ Nga về đến sân bay, Vịnh đều cho xe bọc kín ra lấy hàng và đi cửa sau, không qua bất kỳ một cửa kiểm soát nào. Với số tiền này, chúng khôn khéo bỏ túi tất cả các cấp lãnh đạo và bịt kín tất cả những chuyện chúng làm hại quốc phòng và gây thiệt hại nhiều trăm triệu đô-la của nhà nước như thế nào. Không có hợp đồng thẩm định các hợp đồng cho nên mua thì rất đắt (người môi giới ở SNG đều là chân tay của Vịnh), chất lượng kém. Ví dụ như mua SU27 thì báo công với Bộ là rẻ hơn Trung Quốc mua, nhưng thực tế lừa Bộ ở chỗ phía Trung Quốc mua là mua SU27 đánh biển, giá TOSECO mua là SU27 đánh không. Tai hại hơn khi diễn tập ở biển đưa loại SU27 này ra biểu diễn thì mới rơi ngay xuống biển gây mất của, chết người. Một thí dụ khác là mua tàu, thiết bị vật tư đóng tàu, thiết bị sửa chữa máy tàu đều mua đắt, thiết bị cũ mà không phải chịu trách nhiệm trước cảnh sau gần 10 năm mà tàu chiến vẫn chưa ra tàu, nhà máy vẫn chưa ra nhà máy. Trung ương cứ đến nhà máy X50, X51 Ba Son của Hải quân Tổng cục kỹ thuật, Tổng cục công nghiệp quốc phòng và kinh tế, các quân binh chủng để tìm hiểu về vấn đề này thì rõ. Đặc biệt dây chuyền X50, tư lệnh hải quân Mai Xuân Vinh kiên quyết không cho nghiệm thu, nhưng sau nhiều lần Vịnh dùng Bộ ép nên vẫn phải nghiệm thu.
Như vậy, Vịnh và cộng sự đã kiếm được hàng chục triệu đô là tiền môi giới, hoa hồng lại quả (qua cộng sự), tiền chi phí vênh khi thực hiện hợp đồng theo cơ chế nghiệp vụ mà không ai sờ đến.
Sau khi cơ chế của Bộ chặt hơn thì Vịnh chuyển ngay ra kiếm tiền "Chinh tắc" hơn là việc thành lập hệ thống tình báo công nghệ: Cục tình báo công nghệ, Trung tâm B5, Công ty SECOTEX (với danh nghĩa của Tổng cục công nghiệp quốc phòng và kinh tế), Công ty HITACO (với danh nghĩa là Tổng cục kỹ thuật) và xin được hàng ngàn m2 đất và đang xúc tiến xây dựng dự án xin nhà nước đầu tư khu công nghệ cao thông qua Vụ Khoa giáo Văn phòng chính phủ (theo sự chỉ đạo trực tiếp của Đoàn Mạnh Giao). Các Công ty trung tâm nói trên đều được nhà nước bao cấp toàn bộ, nhưng hầu như giành tư cách ký kết các hợp đồng nhập ngoại để đầu tư cho khối bảo đảm kỹ thuật và công nghiệp quốc phòng.
Ngoài các Công ty nói trên, Vịnh đã chỉ đạo bố vợ là Vũ Chính cho phép mỗi Cục trong TC 2 thành lập ít nhất một Công ty bình phong làm công việc dân sự để lấy người, phương tiện của quân đội kinh doanh thương mại, tập hợp một số thành phần lao động xuất khẩu ở nước ngoài để làm đại diện cho Vịnh, hoặc thành lập Công ty bình phong ở nước ngoài lấy ngân sách nhà nước trang bị cho quốc phòng nhằm phục vụ tìm kiếm đối tác phục vụ cho những hợp đồng thương mại nói trên. Thử hỏi trong 6 năm qua ngân sách Nhà nước đã chi cho chương trình tình báo công nghệ hàng trăm tỷ đồng nhưng chưa thu lại kết quả gì về công nghệ cho quân đội để áp dụng vào sửa chữa và sản xuất trang bị. Người đứng đầu ngành tình báo công nghệ hiện nay là Hùng, một cộng sự tin cẩn nhất của Vịnh từ lúc còn cùng ở Công ty TOSECO. Ở TC 2 hiện nay có hai người giàu nhất, triệu phú đô-la, là Vịnh và Hùng, nhờ kiếm được nhiều tiền trên những hợp đồng mua sắm của Bộ Quốc phòng.
1_III- Bỏ túi cán bộ của Đảng và quân đội như thế nào ?
Ngay khi thành lập TOSECO, người được Vịnh cử làm Phó Giám đốc thường trực phía Bắc là Tấn (em của Đặng Kháng - Trưởng phòng tổng hợp của Văn phòng Bộ Quốc phòng, Kháng là một trong những nhân vật trụ cột của G7) thuê có văn phát triển cho Công ty là Bắc (anh vợ Vịnh -thư ký ông Đào Đình Luyện) với mức lương 500 USD/tháng dưới danh nghĩa thuê 1 phòng nhà ở của Bắc làm đại diện, cử cháu ông Đào Đình Luyện là Đào Quang Dũng làm Tổng đại diện ở Moscow cặp bồ với Thị Phương (vợ của một cán bộ cao cấp của TC2) tại Sanh Pê-tec-bua để làm hậu thuẫn dung nạp thêm các cộng sự đang là lao động xuất khẩu để kiếm hàng. Sau đó lần lượt đưa con ông cháu cha về Công ty như con của Văn Phác, Hà Thị Quế, Đỗ Đức, Cao Tiến Phiêm...

Sau khi có tiền, có phương tiện và tư cách đầy đủ về nghiệp vụ, Vịnh đã bỏ túi bằng gái, bằng tiền, bằng nhậu, bằng những đêm nhất dạ đế vương mà điển hình là các tướng lĩnh ở những vị trí quan trọng có thể giúp Vịnh được nhiều việc như Lê Khả Phiêu, Lê Văn Hân (Cục trưởng Cục cán bộ), Đoàn Mạnh Giao (Văn phòng Chính phủ), Dương Đàm (Cục trưởng Cục quân lực), Hoàng Dũng (Chánh văn phòng Bộ Tổng tham mưu), Nguyễn Hữu Cảng (Cục trưởng Cục Tài chính)... cộng với sự chiều chuộng vô biên cho hội G7 như Sáu Ngọc, Hồ Sỹ Hậu, Đặng Kháng, Quang Trung, Việt Bắc, Nhu, Phùng Hưng và một số chuyên viên quan trọng khác. Chúng ta thử đánh dấu hỏi tại sao chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Lê Khả Phiêu đã dễ dàng nhường cho các khu nhà khách quan trọng cho Vịnh kinh doanh ? Tại sao lại đưa một cô ca ve về làm giám đốc nhà khách 14A Lý Nam Đế, cho đeo lon thiếu tá và lại thân thiết Lê Khả Phiêu và Lê Văn Hân hơn mọi người bình thường khác.

Bằng mê hồn trận, tuyển con cháu họ hàng của những nhân vật quan trọng, dùng tiền, dùng gái, Vịnh đã bỏ túi được nhiều cán bộ cao cấp, đã thành công mỹ mãn về kinh tế và công danh chính trị. Vừa là triệu phú đô-la, vừa được môĩ năm thăng một cấp quân hàm. Mỗi năm lên mỗi chức vụ. Xây dựng được một hệ thống đàn em với các tụ điểm nhảy đầm, bia ôm, gái điếm "bình phong", được các Công ty trong và ngoài nước cống nạp đều đặn. Tính ra Vịnh đã có 7 cơ ngơi riêng ở khắp đất nước đứng tên khác nhau với đơn giá xây dựng bình quân 4 triệu đồng/m2. Vợ của Vịnh ngày ngày tự lái xe con xịn đi làm, lúc nào cũng ăn mặc đeo kính đen trông như một minh tinh màn bạc cỡ thế giới mà bên Hồng Kông ai cũng biết và phải gờm. Khi Vịnh lên Tổng Cục phó đã mua ngay trên 2000 m2 đất Thụy Phương (phía nam cầu Thăng Long) để làm dinh thự. Trong khi đó có biết bao nhiêu chiến sĩ anh hùng hoạt động cống hiến suốt đời cho ngành tình báo dù có còn sống có công cũng chưa bao giờ được đặc cách đề bạt vượt cấp, vượt chức và có một cuộc sống để vươn như Vịnh.
Sau khi có chức có quyền Vịnh muốn thoả mãn giấc mộng làm nguyên thủ quốc gia, ngoài việc tổ chức ghi âm quay phim khi chiêu đãi các Xếp, Vịnh nghĩ ra trò nghe trộm điện thoại của tất cả các quan chức quan trọng thuộc các tỉnh thành, quận đội từ trung ương để thực hiện thủ đoạn cao nhất của lưu mạnh chính trị. Khi Phạm Thanh Ngân và Lê Khả Phiêu đã bị Vịnh đút túi dễ dàng nghe theo và quyết định việc này, mọi công tác tổ chức thực hiện đều do Vịnh trực tiếp tiến hành. Nếu không sớm chấm dứt được việc này thì tương lai của các nguyên thủ quốc gia cũng bị bỏ túi, kết cục của Việt Nam là Đảng, chính quyền đều bị Vịnh thao túng lũng đoạn thông qua hệ thống tình báo quân đội do Vịnh đứng đầu.
1_IV- Tại sao trong 10 năm Vịnh làm được nhiều chuyện lớn như vậy ?
1- Nhờ bản chất lưu manh và nhiều thủ đoạn
2- Nhờ có G7 và khi G7 bị Bộ Quốc phòng phân hoá thì Vịnh đã tụ tập dàn xếp động viên G7 (kể cả anh rể Vịnh là Bắc bị rời khỏi Bộ Quốc phòng) là hãy biết chấp nhận và chơi bời. Nếu Vịnh can thiệp giúp đỡ thì cả thuyền sẽ bị chìm và chết tất cả. Vịnh hứa sẽ đảm đương việc khôi phục lại G7 mạnh hơn, ví dụ: thay cho tướng Hoàng Dũng thì phải biết xây dựng và sử dụng tướng Cao Tiến Phiêm thay Đặng Kháng thì xây dựng Võ Mai Nhẫn... Kết quả là Phiêm đã vì triển vọng của một đứa con mà ra sức giúp Vịnh được nhiều việc hơn trước mà đặc biệt là thành công trong lĩnh vực ma-phia về chính trị. Khi Vịnh lên Tổng cục trưởng TC 2 thì đã bàn với Cao Tiến Phiêm đưa Trung, Kháng, trở về những vị trí quan trọng ở cơ quan Bộ Quốc phòng để vừa thể hiện ân nghĩa của mình với các đàn anh, vừa có những đệ tử trung thành trong chương trình lưu manh chính trị của Vịnh.
3- Nhờ có bố vợ là Tổng cục trưởng TC2 ở TC2. Hiện nay người ta đều có bình luận chung rằng: Không có Vũ Chính thì không có Chí Vịnh (Vịnh không có thể lên nhanh được như thế mà không có Chí Vịnh thì cũng không có Vũ Chính (vì Vũ Chính lên được Tổng cục trưởng một phần quan trọng nhờ vào sự dàn dựng vận động bằng tiền, bằng gái và lừa lọc của Chí Vịnh và G7)

4- Tất cả sự tham gia của Vịnh vào các chương trình mua sắm trang bị của Bộ Quốc phòng đều được coi là công của Vịnh nên cơ quan TC 2 cũng nghĩ Vịnh là người có công (mặc dù toàn bộ các công trình này đều không đạt chất lượng và giá lại cao gấp nhiều lần nếu mua chính thức). Đây là một trò lừa đảo mang tính lưu manh chính trị, đồng thời củng cố vững chắc thêm chính sách gia đình của bố con Vũ Chính - Chí Vịnh tại TC 2.
5- Với vai trò vị trí của TC 2, Vịnh có điều kiện tiếp cận và đút túi các cán bộ cao cấp của quân đội và nhà nước.
6- Trong số con ông cháu cha và bạn bè thân hữu của Vịnh được tuyển vào TC 2 là không một ngày làm lính, không được học tập bản chất truyền thống của quân đội, được tuyển vào 93, 94, 95 và 96 này đều đã được đeo quân hàm thiếu tá, trung tá là phổ biến cá biệt có trường hợp là thượng tá. Làm như vậy, Vịnh vừa có công với gia đình họ đồng thời thiết chặt sự chân thành của những người đó với mình. Nếu không thao túng được Cục cán bộ và Tổng cục chính trị thì vẫn không thể giải quyết được.
Từ các vấn đề nêu trên, đề nghị Bộ Chính trị, Ban chấp hành TW:
1. Loại khỏi trên trùm lưu manh, tham nhũng, tội phạm Nguyễn Chí Vịnh ra khỏi Đảng Cộng sản và quân đội Việt Nam.
2. Không cho phép tình báo quân đội (TC2) thành lập doanh nghiệp, không được kinh doanh nghiệp thương mại mà chỉ được cắm người vào các tổ chức hoặc các Công ty cần thiết.
3. Đất nước Việt Nam có dân tộc anh hùng, có Đảng vững mạnh, có đủ các ban an ninh, bảo vệ trong quốc phòng cũng như Bộ Nội vụ không cần có TC 2 mà trả về vị trí Cục 2 thuộc Bộ Tổng Tham mưu/Bộ Quốc phòng như giai đoạn trước đây chúng ta đã từng thắng Mỹ.
4. Sau đại hội, chấn chỉnh tổ chức quân đội cho vững mạnh, trước hết là chấn chỉnh TC 2 chọn người hiền tài cho đất nước.
(1) G7 là nhóm các thư ký có quyền thế của Bộ, Thứ trưởng và Trưởng nhóm các đơn vị thuộc Bộ Quốc phòng.
°Bình luận: Đúng là "Hổ phụ sinh cẩu tử". Nếu người đồng đội biết từng chân tơ kẽ tóc không nói ra thì ai biết Chí Vịnh thế nào ? Việc phong hàm Trung tướng cho Vịnh là thách thức dư luận, phải chăng hợp với mưu đồ của Lê Đức Anh để Đại hội X sắp đến tiến cử tay sai của mình vào BCHTWƯ, Bộ Chính trị để tiến tới chiếm quyền lực cấp cao. Ôi thôi! Truyền thống QĐND Việt Nam anh hùng, danh hiệu "anh bộ đội Cụ Hồ" mà dân tộc tôn vinh đâu còn nữa ! Đảng CSVN quang vinh đâu còn nữa !!! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét