Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

Người cách sông rồi…tôi cách sông


Nguyễn Bính

Tôi còn mong ngóng làm chi nữa
 Đò đã đưa sang tự buổi nào
 Sông nước có buồn nhưng cùng bến
 Nhưng còn tôi… biết nói làm sao?
 …

 Để gặp làm chi một buổi đầu
 Để còn e ấp mãi về sau
 Thì thôi, người cứ yên tâm nhé
 Tôi có bao giờ dám nói đâu

 Đừng có mong chờ với nhớ thương
 Đừng yêu tôi nữa, với mười phương
 cho tôi mãi được làm du khách
 Thả cái u tình giữa gió sương.
 …
 Thế thôi, chả dám mong chi nữa
 Chả dám chia đôi một tấm lòng
 Người ở, gió xuân nhiều đấy nhỉ
 Tôi về, gió rụng khắp tường đông

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Nỗi day dứt về biên giới phía Bắc


Hàn Vĩnh Diệp (CLB Phan Tây Hồ)

Bài viết này của Hàn Vĩnh Diêp (tức Diệp Đình Huyên) công bố năm 2008, vào lúc có tin sắp hoàn thành việc cắm mốc biên giới trên đất liền.Sau những trận càn quét của “tin tặc” (không biết từ đâu ra và do ai nuôi?), bài viết chỉ còn xuất hiện trên một vài trang blog không nổi tiếng lắm. Chúng tôi đăng lại theo bản lưu trữ.

Trong bài viết này tác giả bác bỏ ý kiến của ông Vũ Dũng (lúc đó là Thứ trưởng Bộ Ngoại giao) khi ông này tuyên bố với báo chí rằng “hoàn toàn không có chuyện mất đất!”.Ông đã chứng minh rằng tại hai địa điểm (Thác Bản Giốc và Hữu Nghị Quan) mà ông Thứ trưởng đã dẫn chứng – và được ông đại biểu Quốc hội Nguyễn Lân Dũng phụ họa, đều có chuyện di dời cột mốc và mất đất.

Đặc biệt là trong phần “phụ lục”, tác giả đã cho chúng ta biết thêm về một địa điểm khác tại Cao Bằng đã bị Trung Quốc lấn chiếm bằng cách “dời cột mốc từ trên núi cao xuống dưới chân núi”. Đó là cửa khẩu Ngọc Khê (Pò Péo)tại tỉnh Cao Bằng. Cửa khẩu này nằm gần nơi sông Quây Sơn chảy từ Trung Quốc sang đất Việt Nam, về phía thượng lưu của Thác Bản Giốc. Để độc giả dễ xác định vị trí của cửa khẩu này, tôi đã mạn phép đưa thêm một tấm bản đồ trích từ bộ Bản đồ Giao thông xuất bản năm 2004.

MAI THÁI LĨNH

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

THƯ CỦA TƯỚNG GIÁP VỀ TỔNG CỤC II BỘ Q.P

Tình Hình Cực Kỳ Nghiêm Trọng tại Tổng Cục II Bộ Quốc phòng
Sau đây là 2 bức thư của Tướng Võ Nguyên Giáp gởi các quan chức CSVN kêu gọi đối phó với "tình hình cực kỳ nghiêm trọng" tại Tổng Cục II, như tố cáo trong thư của Trung Tá Vũ Minh Trí - một cán bộ đang làm việc tại cơ quan này. Các thư của ông Võ Nguyên Giáp đề ngày 8/ 6 và 10/6/2009.— -
Thư thứ nhất của Tướng Võ Nguyên Giáp:
Anh Phiêu, anh Mười, và các anh nguyên Bộ chính trị .
Tôi đã nhận được thư tố cáo của đ/c Vũ Minh Trí. Tôi cho đây là một tình hình cực kỳ nghiêm trọng. Các anh cần góp ý kiến với Bộ chính trị, Trung ương - Kiểm tra, thanh tra làm rõ tình hình và có chủ trương giải quyết triệt để. Xem xét, xác định đúng đắn tổ chức và nhiệm vụ Tổng Cục II.
Các anh phải thống nhất độ quan trọng của vấn đề và góp phần cùng BCT, TƯ giải quyết bằng được.
Thân
Văn
8/ 6/ 2009
Thư thứ hai của Tướng Võ Nguyên Giáp:
Kính gửi: Các đồng chí trong Bộ chính trị và Ban Bí thư ,
Tôi đã nhận được thư của đồng chí Trung tá Vũ Minh Trí một cán bộ, đảng viên hiện đang công tác ở Tổng Cục II tố cáo Nguyễn Chí Vịnh đã lũng đoạn “phá hoại Tổng Cục II toàn diện”. Đồng chí ấy cho rằng: “Thực trạng Tổng Cục II cho thấy Quân đội ta, Đảng ta, Nhà nước ta đang gặp phải một hiểm hoạ vô cùng to lớn, ngay từ bên trong, ngay ở bên trên.”

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Thư tố cáo của Trung Tá Vũ Minh Trí


 Tổng cục II - Vì ai nên nỗi?

Vũ Minh Trí Tổng cục II Bộ QP

Tôi có hơn 21 tuổi quân, 18 tuổi Đảng, hơn 10 năm làm việc tại Tổng cục II – Bộ quốc phòng, đã suy giảm nghiêm trọng niềm tin vào nhiều cấp lãnh đạo, chỉ huy nhưng vẫn viết bài này vì hai lý do chính:

1/ Để thấy hết thực trạng Tổng cục II và căn nguyên của nó, cần cả một quá trình tìm hiểu khách quan, sâu rộng của nhiều cơ quan của quân đội, Đảng, Nhà nước song các cơ quan ấy không thể hoàn thành nhiệm vụ nếu không lấy dân làm gốc, không dựa vào đông đảo cán bộ, đảng viên, quần chúng, nhất là số đã và đang công tác ở Tổng cục II.
2/ Thực trạng Tổng cục II cho thấy quân đội ta, Đảng ta, Nhà nước ta đang gặp phải hiểm họa vô cùng to lớn ngay từ bên trong, ngay ở bên trên; là người đã nhiều lần tuyên thệ trước Quân kỳ, Đảng kỳ, Quốc kỳ thì phải ra sức góp phần giúp Quân đội, giúp Đảng, giúp Nhà nước chống lại hiểm họa “tự diễn biến” ấy chứ không được hèn nhát, buông xuôi.

“Một cây làm chẳng nên non – Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Mong sao ngoài các trang viết này, các ý kiến sẽ có thêm nhiều trang viết khác, nhiều ý kiến khác tới được với người có trách nhiệm và được sử dụng đứng đắn, có kết quả!

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

Tổng cục 2, Bộ Quốc phòng Việt Nam


   ( Bách khoa toàn thư mở Wikipedia )
Tổng cục 2, Bộ Quốc phòng Việt Nam tức Tổng cục Tình báo quốc phòng được thành lập trên cơ sở Cục Tình/Quân báo (Cục 2), Bộ Quốc phòng năm 1995 và hoạt động theo Pháp lệnh tình báo do Chủ tịch Quốc hội Nông Đức Mạnh ký ngày 14 tháng 12 năm 1996 và nghị định 96/CP do Thủ tướng Võ Văn Kiệt ký ngày 11 tháng 9 năm 1997.
 Nhiệm vụ:
  • "Lực lượng tình báo thuộc Bộ Quốc phòng là lực lượng chuyên trách về công tác tình báo chiến lược hoạt động trên các lĩnh vực tình báo chính trị, quốc phòng, an ninh, đối ngoại, kinh tế, khoa học kỹ thuật, công nghệ môi trường, văn hoá xã hội, thu thập và xử lý tin liên quan đến lợi ích quan trọng, sống còn của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, góp phần tham mưu cho ĐảngNhà nước hoạch định đường lối, sách lược đối nội, đối ngoại và các chủ trương, kế hoạch, biện pháp, quyết sách để thực hiện hai nhiệm vụ chiến lược…" (Điều 1 chương 1 của nghị định 96/CP).
  • "Đối tượng và mục tiêu của lực lượng tình báo thuộc Bộ Quốc phòng là những nơi có tin tức, tài liệu liên quan đến nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Trong đó đặc biệt chú ý đến các quốc gia, tổ chức và các cá nhân ở trong nước và ngoài nước có âm mưu hoạt động, đe doạ chống lại Đảng Cộng sản Việt Nam, Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam" (Điều 11, chương 2 của nghị định 96/CP).
 Tổ chức:
Lãnh đạo:

Kịch thơ: – Hận Nam Quan


Hoàng Cầm

Một đêm giăng mờ lạnh lẽo. Tiếng tiêu nào trên ngàn xa văng vẳng trong sương. Trên một khu rừng gần Ải Nam Quan, chi chít cây cối, có một bóng đen vạch cây, rẽ lá tìm đường.
 Gần chỗ ấy, Nguyễn Phi Khanh bị giam trong một cái cũi lớn. Lúc đó đã nửa đêm. Bốn bề tịch mịch. Duy có tiếng tiêu vẫn réo rắt, não nùng. Thỉnh thoảng có tiếng mõ cầm canh xa xa. Hồi lâu, Phi Khanh hơi cử động và ngồi dậy.

Phi Khanh:
 Đây biên giới hai nước thù đẫm máu;
 Đây Nam Quan … con mắt khép tình thâm
 Lối qua lại của một loài cuồng khấu
 Là Nam Quan … chua xót bóng nghìn năm.
 Đây Nam Quan, bốn bề sương lạnh lẽo,
 Hồn thuở xưa lay động bóng tinh kỳ
 Ai đi sứ nơi quê người lẽo đẽo
 Cỏ hoa rừng dâng lệ khóc phân ly ?!
 Đây Nam Quan, những u hồn thấp thoáng
 Đứng đầu non, trông rõi bóng quê hương
 Đây Nam Quan, anh hùng xưa lảng vảng
 Trỏ sang Tàu, vẽ máu trên đường gươm.
 Đây Nam Quan, nơi tướng quân họ Lý
 Đuổi quân thù để cứu lấy dân sinh

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

MỪNG HỘI NGỘ !

N.H
Anh chị em  C 32 ơi !
 40 năm xa cách.
Hôm nay đây ta gặp lại nhau rồi
Thủ trưởng với quân.
 Ôi ! tình cảm tuyệt vời .
Mừng hội ngộ tay trong tay thân mật .
Xao xuyến bồi hồi nhớ về kỷ niệm cũ Trường sơn.
Nhớ những tháng năm ở Khe sanh ,Tà cơn.
Nhớ Sư đoàn bộ 473, nhớ Tổng đài AC7.
Bao kỷ niệm từ thời chiến tranh ấy.
Lại trở về trong ký ức hôm nay .
Đồng đội của tôi ơi ! các anh chị có hay ?
Từ buổi ra quân mỗi người đi mỗi ngả
Ai mất .ai còn .ai nhớ đến nhau !
Ai vẫn thiếu ăn ,ai đã nên giầu ?
Tất, tất cả đều bặt tin từ ấy .

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

Đám mổ bò


Phạm Lưu Vũ

Đúng cái xóc thứ tám mươi mốt, lão Sướng choàng tỉnh. Nằm trong xe, lão với tay vớ sợi dây thừng, giật mũi cho con bò dừng lại rồi trèo xuống khỏi thùng xe. Lão dắt con bò cùng chiếc xe tới một gốc cây bên kia đường, cột lại tử tế, đoạn bước sang quán mụ cả Nẫm, hỏi mua gói thuốc lào.

Mặt trời đã lên nửa con sào, dân làng đi làm đồng hết, tưởng trong quán không có ai. Té ra có cả mấy người đang ngồi lố nhố trên chiếc phản kê phía trong quán. Lão Sướng hơi giật mình nhận ra những gương mặt quen thuộc, vội cất tiếng: “chào các ông ạ”. Người ngồi trong cùng, dựa lưng vào tường, quay mặt ra phía ngoài là Tưởng – Bí thư. Hai bên là Dần, Chấn – trưởng, phó công an xã. Chấn còn là cháu họ của lão, gọi lão bằng chú. Một người ngồi quay lưng ra cửa quán, không cần nhìn mặt, lão Sướng cũng nhận ra đó là Lý – chủ tịch. Bốn người không ai để ý đến lão. Hình như họ đang mải đang chơi bài.

Mụ cả Nẫm đưa cho lão Sướng gói thuốc lào và nhận từ tay lão tờ giấy bạc lẻ, nhàu nát còn ấm hơi người. Chiếc ti vi treo trong quán vọng ra từng tràng những tiếng hò reo náo nhiệt. Đang có tường thuật bóng đá của giải ngoại hạng Anh. Lão Sướng quay người chui ra khỏi quán, bước về phía chiếc xe, loay hoay mở nút sợi dây thừng. Phía trong quán, chủ tịch Lý vừa quật một quân bài xuống chiếu, vừa hỏi bí thư Tưởng:

- Thế nào bí thư ? Trận này tôi bắt Ác-se-nan, chấp một trái đấy.

Bí thư Tưởng đang nhìn hút theo con bò của lão Sướng, buột miệng nói:

- Được thôi, thì tôi bắt Chen-xi vậy.

Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Cái đêm hôm ấy... đêm gì?


Phùng Gia Lộc
Cuối năm 1983, tôi được ở nhà chờ quyết định về nghỉ chế độ. Chiều chủ nhật, thằng Học con tôi rủ rỉ nói:
- Con bắt được bác Quang ăn bánh cuốn ở hàng anh Minh. Bác đi thồ sắn ở chợ Phúc Địa về. Bác cho mấy bó nhưng con không lấy. Bác dặn con về đừng nói với bố mẹ là đã gặp bác. Nói, hôm nào sang bác đánh chết.
- Hừ! Lại thế nữa...
Tôi buột miệng bảo với con thế, rồi thừ ra. Bạn bè anh em cùng một phòng với nhau mà đi qua không vào. Có điều gì nhỉ?
Sáng thứ hai tôi sang cơ quan ứng mấy cân gạo và định bụng sẽ gặp, trút sấm sét lên đầu anh ấy. Nghe tôi trách, Lê Trung Quang, trưởng phòng tổ chức Ủy ban huyện Thọ Xuân, cười hà hà làm lành thật đôn hậu, dễ yêu:
- Giá có một mình thì tôi vào. Đằng này những bốn binh, khao được, anh cũng liệt. Vả lại, bốn cái xe nặng è, sợ tối.
Là trưởng phòng tổ chức ủy ban huyện, anh cũng để gia đình vợ con đói thiếu. Ra anh còn kém cỏi hơn cả tôi, một kẻ chân chim trần trụi, một tay sắp trở thành "phó thường dân". "Nhà mình cũng bí. Nộp sản đi rồi, lúa đã cạn. Khó mà ăn thấu tết được". Quang lắc đầu bảo thế.
Anh gạn tôi:
- Ông ở đây với tôi đêm nay cho vui. Tôi buồn quá.
Tôi chỉ vào mấy cân gạo đã bó buộc sau xe, bảo anh Quang:

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Nghĩ muộn


Bút kí chính trị đặc sắc của NGUYỄN KHẢI
Sau khi viết xong cuốn tiểu thuyết sau cùng “Thượng Đế thì cười” tức là đã trút được hầu hết tâm sự của một người cầm bút trong nửa thế kỷ, tôi đã nghĩ sẽ không viết thêm một dòng nào nữa, việc lớn của tôi đã hoàn tất, hay dở cũng chỉ có vậy, vì tôi vốn cũng chỉ có vậy. Nào ngờ khoảng đầu tháng 5 năm2005, chị Tuyết Nga, nhà thơ, nhà nghiên cứu văn học, tác giả cuốn sách “Phong cách văn xuôi Nguyễn Khải” yêu cầu tôi trả lời 12 câu hỏi để chị bổ sung vào nguồn tư liệu riêng. Có thể từ đó chị dựng lại chân dung nghệ thuật của tôi thêm một lần nữa chăng?
Các câu hỏi được đặt ra theo cái trật tự riêng của chị. Ví dụ câu mở đầu chị muốn biết cảm nhận của tôi giữa sự tiến bộ của khoa học và năng lực đạo đức của con người, tiếp đến là những câu hỏi khác,”…chính chúng ta đã làm thay đổi hoàn cảnh tới mức để tồn tại chúng ta phải thay đổi chính mình”, “con người ta giống nhau bởi sự chẳng giống ai, vậy thói phủ định, ý muốn bài xích hoặc đồng hóa người khác xuất phát từ đâu”, “đã bao giờ anh có cảm giác về bản thân đại loại như một viên đạn trượt qua đích hay sống quá thời, thậm chí chưa đến thời của mình”.
 Tôi xem những câu hỏi như là những gợi ý có khả năng mở ra nhiều chiều để tôi có thể bày tỏ ý kiến và nỗi niềm của mình, tức là nói rộng ra nhiều chuyện không có trong nội dung câu hỏi. Nghĩ tới đâu viết tới đó, nghĩ gì viết nấy theo cái mạch tự nhiên của người đang vừa nghĩ vừa phân vân tôi để nguyên cả, không xén gọt tô điểm thêm gì để cái nghĩ của mình còn giữ được một chút cái tươi, cái mới lúc ban đầu, khỏi bị xơ cứng trong cái chính xác giả tạo, gò bó. Thành thử lúc đọc lại những trang đã viết thấy như có hai người trò chuyện độc lập, chẳng ăn nhập gì với nhau nhưng vẫn có một mối liên hệ rất gần gũi, đó là vì cả hai đang làm những công việc gần nhau và cùng sống trong một môi trường chính trị, xã hội nhiều chục năm, cùng hi vọng những gì mình mong muốn trước sau gì cũng tới. Cách bố cục bài viết cũng lộn xộn, gần như gặp đâu nói đó, nói rồi còn nhắc lại, có ý tưởng nhắc lại đến vài lần như người đã quá giàn nên lẫn. Chỉ nên xem nó như một bài tùy bút dài, tùy bút chính trị của một người viết văn, tức là chính trị không chuyên, chính trị chủ quan theo cảm nhận cá nhân mà bộc bạch. Bởi vậy tính chính xác không cao,có thể đúng, có thể sai, mong bạn đọc cao minh thông cảm mà lượng thứ cho.

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

Đóng góp ý kiến vào Báo cáo tổng kết lý luận và thực tiễn hai mươi năm đổi mới


Võ Văn Kiệt                                     
Được các đồng chí gửi cho đọc bản “Báo cáo tổng kết lý luận và thực tiễn 20 năm đổi mới” và mời góp ý kiến, tôi đã dành thời gian đọc kỹ, suy ngẫm xem có thể góp được gì vào nội dung hết sức quan trọng này.
Là người có trải qua nhiều chặng đường trong sự nghiệp cách mạng dưới sự lãnh đạo của Đảng suốt 65 năm qua, cũng đã có một số năm chỉ đạo hoạt động kinh tế ở nhiều cương vị khác nhau, do đó, cũng phần nào có điều kiện đi đây đi đó, làm việc và tiếp xúc với bên ngoài, có dịp trao đổi với nhiều nhà lãnh đạo của một số nước, tôi cũng tích luỹ được một số hiểu biết, một số kinh nghiệm. Trong vài ba năm gần đây, tuy rời khỏi những vị trí trách nhiệm được Đảng và Nhà nước phân công, song tôi chỉ “rời nhiệm sở” chứ không rời trách nhiệm của người đảng viên đối với sự nghiệp của Đảng và của nhân dân ta. Với ý thức trách nhiệm và tính chiến đấu của người cộng sản, tôi vẫn cố gắng cống hiến phần đời còn lại cho sự nghiệp lớn của chúng ta. Vì vậy, tôi vẫn cố gắng đi đến những nơi mà mình còn có thể đến được, nắm bắt thực tế để có thể góp phần của mình một cách thiết thực và cụ thể vào công tác của Đảng, trao đổi về công việc với các đồng chí vốn đã từng làm việc với tôi ở các địa phương và các ngành. Tôi cũng dành thời gian tiếp xúc với nhiều anh chị em hoạt động trên nhiều lĩnh vực kinh tế, văn hoá, khoa học, nghệ thuật... để lắng nghe những ý kiến tâm huyết của họ, giúp chuyển tải những ý kiến đóng góp của họ đến những nơi cần thiết.