Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

Một thế giới bấp bênh

30-11-2016
Chúng ta đang chứng kiến một thế giới thay đổi nhanh với rất nhiều biến động khó lường. Nhiều thay đổi sâu sắc đang diễn ra khiến thế giới ngày càng bất ổn và khó dự đoán trong khoảng một thập kỷ tới. Người ta thống nhất với nhau rằng lịch sử văn minh nhân loại luôn có xu hướng đi lên, nhưng cũng chính từ lịch sử, người ta nhặt ra không ít những thời kỳ đen tối mà lịch sử đã bị kéo lùi, khi bạo tàn chiến thắng văn minh và để lại những vết sẹo khó xoá mờ đối với nhân loại. Những dấu hiệu rõ nét về sự tan vỡ của những mối liên minh cũ và một cuộc chạy đua vũ trang mới đang ngày một định hình. 20 năm tới sẽ là một thời kỳ đầy sóng gió với lịch sử nhân loại.
Giữa một thế giới đầy bất ổn, Việt Nam cũng đang vật vã trong một thời đại suy tàn. Ai cũng mong muốn điều tốt sẽ đến nhưng khó có thể nói trước được điều gì sẽ diễn ra nếu những suy nghĩ tiến bộ không giành được lợi thế và lối tư duy hợp tác không thay thế cho những nỗ lực tiêu diệt lẫn nhau. Chiến tranh hay hoà bình, loạn lạc hay thịnh vượng, tiến bộ hay tụt hậu, tất cả đều là những dự báo bỏ ngỏ trước bức tranh chính trị xã hội phức tạp của Việt nam và cả thế giới xung quanh.
Tôi nhận được một tập tài liệu điều tra liên quan đến cá nhân mình sau nhiều bài viết phản ánh quan điểm chính trị trên mạng từ một người bạn không quen biết. Đại loại từ năm 2011, cục A68 nhận được yêu cầu điều tra của cục A63, Tổng cục an ninh, Bộ Công An trong việc truy tìm và truy xét thông tin về trang facebook và trang blogslot với bút danh Lãng. Tập tài liệu gồm nhiều trang A4, có lẽ họ đã bỏ nhiều nỗ lực rà soát công phu trong nhiều năm ròng cho mãi tới gần đây.

XIN LỖI CẢ NƯỚC! CHO PHÉP LÃO GIÀ NÀY ĐƯỢC TỰ DO “KHEN” LÃO PHI- ĐEN BA PHÁT

Posted by adminbasam on 30/11/2016
Tô Hải
30-11-2016
Ngày 29-4-1963, trong buổi hội đàm ở Moscow , Khrushev thích thú ngắm nhìn Fidel Castro châm xì gà, tay đeo 2 đồng hồ ROLEX. Ảnh: Dmitri Baltermants.
Trong buổi hội đàm ở Moscow ngày 29-4-1963, Khrushev thích thú ngắm nhìn Fidel Castro châm xì gà, tay đeo 2 đồng hồ ROLEX. Ảnh: Dmitri Baltermants.
Chuyện ông Phi nước Cu chết làm cho các trang mạng xã hội bị quá tải về những ý kiến vui mừng, mỉa mai, diễu cợt… thậm chí có ý kiến còn đánh giá là “tên độc tài bảo thủ cuối cùng hơn cả Nguyễn phú Trọng” đã ra đi!
Riêng tớ, biết hắn từ thời hắn mới ngoài 18 tuổi, đang là con nhà giầu, bằng cấp học vị tiến sỹ, mà dám vứt bỏ hết để đi làm cách mạng, y như tớ và lứa bạn bè, đồng học cùng thời. Tớ cảm phục nhất là hắn trực tiếp cầm súng chiến đấu … Rồi thất bại! Rồi vào tù, rồi ra tù, vẫn tiếp tục cầm súng chiến đấu, lật đổ chế độ độc tài Batista, để rồi bắt đầu suy thoái, tự diễn biến vì ĐI THEO… CỘNG SẢN!
Từ chỗ là một anh ngoài đảng, hắn đã thay Blas Roca nhảy một phát lên Tổng Bí Thư rồi ngồi lỳ trên vai “vua Cuba” suốt nửa thế kỷ, mang tới cho dân bị trị đủ mọi thứ nghèo đói, thiếu thốn, bất công, đàn áp, của một thể chế … “mù” chống gậy đi tìm cái nơi không bao giờ dẫn đến: “Thiên đường Chủ nghĩa xã hội”… đại bịp cả!

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

“Mưu đồ Chính trị dơ bẩn” của bè lũ “bán Nước – hại Dân”

Posted by adminbasam on 29/11/2016

Nguyễn Tiến Dân
29-11-2016
Mình là cái thằng lười nhác, ham ăn – biếng làm. “Thức khuya – dậy sớm”, là cụm từ, chưa bao giờ có trong tư duy của mình. Ngày thường, Mặt trời lên bằng con sào, mình vẫn tay ôm – chân quặp Sư tử và cả hai, vẫn thi nhau kéo gỗ. 
Sáng qua, phá lệ. Ngay từ 8h, bác Dư luận viên bữa trước, đã gọi điện đến. Nghe giọng, tưởng bác vừa trúng lô – đề: “Ông hãy vào mạng và gõ dòng chữ Nguyễn Tiến Dân thêm một lần gây tội ác – NHÂN VĂN VIỆT NAMHãy chuẩn bị tinh thần, để kheăn gói quả mướp mà nhập kho. Nghe rõ chửa?”.
Nghe lời bác, mình vội nhẹ nhàng đặt đôi chân thon thả của Sư tử xuống giường và lên máy. Cái đầu tiên đập vào mắt mình, đó là dòng chữ “Chống diễn biến hòa bình” và dòng chữ “QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN VIỆT NAM” của cái trang mạng này. Một ý nghĩ, thoáng qua trong đầu: Phải chăng, đây là phụ bản của Báo Quân đội Nhân dân? Kiểm tra lại, hóa ra không phải. Có lẽ, đó chỉ là “đứa con ngoài giá thú” của họ. Mang cái tên Nhân văn, nhưng nội dung, lại do cái bọn ôn vật viết. Bởi thế, nồng nặc mùi phân bắc. Thế mới biết, “cái áo, chẳng làm nên ông thày tu”. Mình đành phải bịt mũi, cố kiên nhẫn, đọc cho hết cái bài viết ngô nghê của Ly ly (Hồ ly tinh).

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

Sự vô luân mang tên thời đại

VietTuSaiGon
27-11-2016

Một thời đại tử tế với một nền chính trị tử tế, nền giáo dục tử tế, phông văn hóa tử tế, nền kinh tế không ẩn chứa những đồng tiền bẩn thỉu và có thể tử tế nốt. Ngược lại, một thời đại vô luân, nó được bắt nguồn từ nền chính trị vô luân, kéo theo giáo dục vô luân và văn hóa, kinh tế vô luân. Không thể nói khác đi được.
Việt Nam hiện tại, dù có soi trên góc độ, giác độ nào, đưa qua lăng kính nào thì vẫn thấy rằng người Việt Nam thật đau khổ, thê thảm vì đang gồng mình đi qua một thời đại vô luân. Sự vô luân đã lan tỏa trong không khí, bốc lên thành mùi xú uế và thi thoảng nó hiện nguyên hình cờ đỏ búa liềm của nó.
Sở dĩ tôi phải nêu cái cờ đỏ búa liềm ra trong câu chuyện vô luân bởi chẳng có ai khác, chính cái đảng lãnh đạo đất nước suốt 41 năm nay đã đưa đất nước đến chỗ tan nát như hiện tại. Và, cái lý lẽ “con người phải ăn, mặc, ở trước tiên rồi sau đó mới nói đến dân chủ, văn minh, tiến bộ” của người Cộng sản được biểu hiện tại Việt Nam mạnh hơn bất kì quốc gia nào.
Ngay trong lúc đất nước đầy rẫy đầu trộm đuôi cướp, kẻ trộm len lỏi trong nhân dân và  có mặt trong cả hệ thống cầm quyền, kẻ gian manh, kẻ cướp cũng đầy rầy trong hệ thống cầm quyền từ trung ương tới đại phương, vậy mà Tổng Trọng vẫn phát biểu ngon ơ rằng “có bao giờ đất nước được như hôm nay?”!

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

BẢN LÊN TIẾNG VỀ CÁCH HÀNH XỬ PHI PHÁP CỦA NHÀ CẦM QUYỀN VÀ NHÂN VIÊN CÔNG LỰC ĐỐI VỚI NHÂN DÂN



Xét rằng
1- Trong phong trào tranh đấu cho dân chủ nhân quyền từ nhiều năm nay, đã có những cuộc xuống đường đông đảo của nhiều tầng lớp nhân dân, đòi đất đai sinh kế, lương bổng xứng hợp, đòi tự do hành đạo, sinh thái trong lành… hay phản đối lân bang gây hấn xâm lược, công ty ngoại quốc đầu độc môi trường… Đó là những sinh hoạt dân sự chính đáng và hợp luật, được bảo đảm bởi điều 25 Hiến pháp 2013: Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình… Nhưng thay vì để cho người dân được thực thi các quyền chính đáng đó, thì nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam luôn thẳng tay đàn áp tàn nhẫn.
2- Công cụ đàn áp chính của họ là lực lượng công an cảnh sát mặc sắc phục. Nhưng bên cạnh đó, đông đảo gấp bội, còn có nhiều lực lượng phụ trợ như quân đội, dân phòng, đoàn thanh niên, nhân viên bảo vệ… và nhất là những kẻ mặc thường phục (đôi khi đeo khẩu trang che mặt, đi xe tháo bảng số) mà người dân nhận ra đó là những công an cảnh sát an ninh trá hình hay những côn đồ đầu gấu được thuê mướn trưng dụng; lắm lúc còn có những đám đông bị kích động gọi là “quần chúng tự phát”. Ngoài ra còn phải kể đến một bộ phận của báo chí nhà nước, công an mạng, dư luận viên chuyên vu khống, thóa mạ phong trào tranh đấu trên các phương tiện truyền thông. 
3- Đối với các tập thể công dân xuống đường biểu tình, việc đàn áp xảy ra trên đường phố bằng thô bạo ngăn chặn, đánh đập dã man, bắt về trụ sở, có khi giam giữ nhiều giờ, nhiều ngày mà không hề có lệnh giam giữ. 

Chế độ Cộng sản là đại bi kịch của dân tộc Việt Nam


Xã hội Việt Nam hiện nay là sự trộn lẫn các phần của CNXH, phong kiến, tư bản, phát xít, mà thảm thương thay lại chủ yếu là trộn lẫn những phần xấu xa nhất, tệ hại nhất của từng chế độ để tạo nên một đại bi kịch cho xã hội.
1. Chế độ mang danh XHCN mà thực chất không phải XHCN

Chế độ XHCN chỉ mới manh nha ở Liên Xô và Đông Âu một thời gian đã vội tan rã. Theo tưởng tượng của Mác thì XHCN và sau đó CSCN chủ yếu là thể chế kinh tế “làm tùy sức, hưởng theo nhu cầu”, không có bóc lột, không có áp bức. Nền kinh tế đó phải dựa trên công hữu tư liệu sản xuất. Vấn đề lãnh đạo của Đảng Cộng sản, chuyên chính vô sản chỉ là biện pháp để thực hiện nền kinh tế đó. Trong chế độ XHCN công nhân và nông dân làm chủ nhà máy, ruộng đồng, mọi người sống tự do, hạnh phúc, giáo dục và y tế miễn phí v.v… Nếu hiểu CNXH là như thế thì ở Việt Nam, ngoài việc chuyên chính do Đảng CS thao túng, không có gì đáng kể là XHCN. Không cần dẫn chứng, không phải chứng minh, cứ nhìn vào cuộc sống thực tế là thấy hết. Phải chăng ở Việt Nam người ta chỉ đưa ra nhãn mác XHCN để tuyên truyền, còn thực chất là chế độ gì chưa biết chứ chắc chắn không phải là CNXH.

2. Nhà nước Cộng hòa nhưng hành xử theo lối phong kiến

Chế độ phong kiến ở Việt Nam có nhiều thời kỳ thịnh trị, có vua sáng tôi hiền, dân được sống ấm no hạnh phúc, nhưng cũng nhiều lúc thối nát, gặp phải vua đểu và hèn, quan tham và ngu. Những lúc như thế dân phải chịu trăm đường khổ nhục. Bản chất của phong kiến là quyền bính tập trung vào vua quan, người dân chỉ là “thảo dân” chẳng có quyền gì, phải lo làm để nuôi bọn thống trị. Tội nặng nhất là khi quân (nói hoặc làm khác ý vua), nghĩa là không được tự do tư tưởng, không có tự do ngôn luận. Vua đứng trên luật pháp, cho sống được sống, bắt chết phải chết, nghĩa là không cần tôn trọng nhân quyền. ĐCS đã làm cách mạng đánh đổ phong kiến, nêu danh là nước Cộng hòa XHCN, xây dựng chính quyền của dân, do dân, vì dân, không ngờ lại tái lập phong kiến dưới hình thức khác, không có một ông vua rõ ràng mà vua tập thể, vua ở trung ương, vua tại các địa phương. Không phải tái lập được nền phong kiến thịnh trị mà là phong kiến thối nát. Theo mô tả của Milovan Djilas thì CS đã lập nên một “Giai cấp mới “để thống trị xã hội còn tàn bạo, thâm hiểm hơn bọn phong kiến. Đúng như bài thơ của Trung tướng Trần Độ: Những mong xóa ác ở trên đời / Ta phó thân ta với đất trời / Tưởng ác xóa rồi thay cực thiện / Ai hay cái ác cứ luân hồi. Cái ác mà Trần Độ nói đến là cái ác do bọn thống trị gây ra, bắt dân phải chịu.

3. Là tư bản man rợ nhưng được ngụy trang bằng định hướng XHCN

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

Khi chế độ sụp đổ, chúng ta cần làm gì và làm như thế nào?

Nguyễn Vũ Bình

Bài 1: TẠI SAO NÓI CHẾ ĐỘ SẼ SỤP ĐỔ TRONG TƯƠNG LAI GẦN?
     Trong thời gian một vài năm trở lại đây, những nhận định về sự sụp đổ của chế độ cộng sản ở Việt Nam càng lúc càng nhận được sự tán đồng nhiều hơn. Một trong số các nguyên nhân dẫn tới sự tán đồng của nhiều người là số nợ của ngân hàng, của doanh nghiệp và nhà nước đang được tiết lộ theo hướng ngày càng cao hơn. Ban đầu, số nợ công đưa ra chỉ là hơn 30% của GDP, sau tăng dần lên 65%, và đến hiện nay là trên 100% GDP. Nhưng đó chắc chắn chưa phải là con số cuối cùng về số nợ của Việt Nam. Theo quan điểm của người viết bài này, và cũng đã thể hiện ở một số bài viết khác, số nợ công của Việt Nam, tính cho tất cả các chủ thể, doanh nghiệp nhà nước, chính quyền địa phương, chính phủ... tối thiểu là 200% GDP và ngày càng tăng cao hơn. Điều đó có nghĩa là Việt Nam hiện nay nợ từ 300 - 350 tỷ $ và mỗi ngày con số nợ tăng cao hơn, vì nợ chồng nợ, đi vay nợ mới trả nợ cũ.
     Phân tích về cấu trúc của các chế độ cộng sản, và cách thức xây dựng cấu trúc ấy (mời đọc bài: Phác họa lại chân dung một chế độ, http://www.rfavietnam.com/node/2753), chúng ta thấy rằng, về mặt lý thuyết, chế độ cộng sản sẽ sụp đổ bởi sức nặng của chính nó. Một chế độ, để thiết lập và duy trì sự thống trị người dân, đã tạo ra một bộ máy khổng lồ, trong khi nền kinh tế không được thiết kế để tạo ra của cải vật chất. Trên thực tế, Liên Xô và các nước Đông Âu, ngoại trừ Ba Lan, đã sụp đổ từ chính nguyên nhân kinh tế, tất nhiên có sự tương tác với các nguyên nhân xã hội, chính trị. Ở Việt Nam, tuy có chuyển đổi về kinh tế, xóa bỏ cơ chế kế hoạch hóa nhưng vẫn đi ngược lại các nguyên lý, cơ chế và cấu trúc của kinh tế thị trường, dẫn tới việc nền kinh tế vẫn không tạo ra của cải vật chất mà chỉ là sự gia tăng đầu ra do sự gia tăng đầu vào của quá trình sản xuất. Trong quá trình này, nhà cầm quyền Việt Nam đã kịp phá hủy hoàn toàn môi trường sống của đất nước, đem về số nợ khổng lồ, và cùng với nó là sự kết thúc của chế độ cộng sản ở Việt Nam. Tuy nhiên, với các yếu tố gần như hiển nhiên, là chế độ không thể duy trì được sự tồn tại, nhưng chế độ này vẫn đứng sừng sững như hiện nay làm nhiều người hoang mang và không hiểu nổi tại sao chế độ có thể vẫn đang tồn tại như vậy? Các yếu tố sau đây hầu như không một chế độ dân chủ nào có thể duy trì và tồn tại.

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2016

NỘI DUNG BÓC BĂNG CUỘC ĐIỆN THOẠI GIỮA HỒNG HÀ VÀ HÀ SỸ PHU NGÀY 10-3-2007

Hà Sĩ Phu
18-11-2016
Đôi lời viết thêm ngày 18-11-2016Chỉ vài giờ nữa vị cựu Đại tá công an Lê Hồng Hà sẽ “lên đài” Hoàn Vũ, tan vào mây khói của vũ trụ thiên thu. Để tưởng nhớ và xét đoán nhân vật trước thời cuộc, không gì bằng công bố một tư liệu đã lưu trữ. Không cần bình luận gì thêm, chỉ xin lưu ý: Đây là Hồng Hà của tháng 3 năm 2007! (HSP)
***
Hồng Hà: Chào… Tốt rồi…. Tranh cãi nhé, Hà Sỹ Phu là hay tranh cãi lắm đấy (cười)… Thế nghe mình nói có rõ không? Rõ hả? Rồi, tốt lắm. Vậy sáng nay cho mình phát biểu trong nửa tiếng thôi, ông Phu và ông Quốc phát biểu thì để sau, đã biết số điện thoại của mình rồi mà…. Thế số điện thoại của Hà Sỹ Phu bây giờ là bao nhiêu? (HSP bị cắt hết 3 điện thoại bàn và không biết bao nhiêu SIM di động). Thế à? Thôi,vậy mình sẽ gọi qua Bùi Minh Quốc. Bây giờ tôi nói được chưa? Trước hết tôi kéo dài ngày tết ra để chúc tết các vị đã. Tôi chúc 03 cái, anh nhận được cái gì thì tuỳ anh, còn không thì trả lại (cười). Cái thứ nhất là có sức khoẻ, mọi sự như ý. Cái thứ hai là phát “tài”, tài chính hay tài năng thì tuỳ các ông hiểu. Cái thứ ba là đầu năm đẻ “con” trai, cuối năm đẻ “con “ gái (cười). Thế nhé!
Còn hôm nay tôi đề nghị dành nửa giờ để tôi phát biểu ý kiến của tôi, bởi vì qua theo dõi tình hình và xem các tài liệu của trong và ngoài, tôi thấy có một số vấn đề cần phải có sự trao đổi, mà tôi phát biểu ngày hôm nay coi như người phát biểu đầu tiên trong cuộc toạ đàm và mong rằng các vị xem xét đóng góp ý kiến sau, có phê phán hẳn hoi để mình hoàn chỉnh tư duy của mình. Cách suy nghĩ của tôi với tư cách như là một người quan sát chính trị mà bình luận, chứ không phải một nhà hoạt động chính trị. Thế nhé!
Bây giờ tôi phát biểu xung quanh 03 loại vấn đề. Vấn đề thứ nhất là tôi nêu lên một cách tổng quát cuộc đấu tranh ở nước ta trong 30 năm qua. Hai nữa tôi muốn đi vào một số đặc trưng của cuộc đấu tranh ở nước ta. Ba nữa là tôi suy nghĩ một số hướng đấu tranh trước mắt của các tầng lớp nhân dân. Tức là có 03 loại vấn đề. Bây giờ tôi đi vào loại vấn đề thứ nhất.

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Góp ý với nhà thơ Bùi Minh Quốc

Trần Thảo
Nhà thơ Bùi Minh Quốc là một gương mặt nổi tiếng, vì thi tài của ông, và cũng vì khí phách của ông khi từng lên tiếng dõng dạc về thực trạng đen tối của xã hội Việt Nam trong đêm dài cộng sản, không hề sợ hãi trước những áp bức bất công mà cơ chế CSVN đã dành cho ông và những người cùng chí hướng.
Tôi cũng là người ngưỡng mộ ông. Vì thế bài viết hôm nay, tôi chỉ mong góp ý với ông, chứ không đi về hướng tranh luận, bởi tôi nghĩ tranh luận về đề tài này chả có ích lợi gì.
Tôi muốn góp ý với nhà thơ Bùi Minh Quốc về vụ gì?
Đó là trang Ba Sàm có đăng một bài viết của nhà thơ Bùi Minh Quốc, có tựa đề Người Cộng sản chống Cộng, trong đó ông nêu lên ý chính rằng, đã một thời có những con người cộng sản chân chính, tinh chất, sẵn sàng vì tổ quốc, vì đồng bào mà hy sinh bản thân của mình, không sợ cường quyền, không tham phú quý. Những con người “Cộng sản chân chính” đó trong giai đoạn đấu tranh hiện tại, theo lời nhà thơ BMQ, là một lực lượng đáng kể, họ có thể đảm nhiệm những vai trò mà những người khác không thể làm được. Vì thế mà ông BMQ đã chọn tiêu đề NGƯỜI CỘNG SẢN CHỐNG CỘNG.

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

NÓNG: Trưởng Ban Tuyên Giáo TW Võ Văn Thưởng lại bị đầu độc bằng phóng xạ?

 Kami
Do chịu ảnh hưởng từ người cha của ông - cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt, vốn là một người được đánh giá cao trong công cuộc cải cách chính sách ở Việt Nam kể từ năm 1986. Đồng thời ông Võ Văn Kiệt cũng chính là người nâng đỡ, dìu dắt để Nguyễn Tấn Dũng trở thành một nhân vật có thế lực như hiện nay. Giết được ông Võ Văn Thưởng là người ta sẽ giết được cả một đường lối cải cách theo xu thế thân phương Tây. Đó là điều Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng và Bắc kinh mong muốn.



Hơn một tháng nay, trong làng báo chí trong nước đang lan truyền một thông tin không khó kiểm chứng, về "tai nạn" của một Ủy Viên Bộ Chính trị, Bí thư TƯ Đảng - Khóa 12 còn rất trẻ. Tuy vậy, thông tin này không được mấy ai tin là sự thật. Người ta không tin không phải vì lý do là thông tin bịa đặt, mang hơi hướng của thuyết âm mưu v.v..., Mà sự khó tin - điều không thuyết phục được người nghe, lại là do sự trùng hợp của thông tin đó với một cái chết đau đớn của một ngôi sao sáng chói trên chính trường Việt Nam, bỗng vụt tắt cách đây chưa lâu (năm 2015). Đó là điều người ta khó có thể tin được rằng chuyện đó xảy ra lần thứ 2 đối với những ngôi sao chính trị đang lên.

Mới đây nhà báo Phạm Chí Dũng trong bài "Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương" Trương Minh Tuấn" đăng trên báo Người Việt, có viết về sự kiện này như sau, "Trưởng Ban Tuyên Giáo TW Võ Văn Thưởng, không hiểu vì lý do gì, vẫn quá vắng bóng trên các diễn đàn chính trị, ngày càng nhiều người bắt đầu nghĩ đến một chức vị mang tính thay thế:“Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương” Trương Minh Tuấn".

Qua tìm hiểu kỹ vụ việc thì thấy cộng với sự vắng mặt của ông trên báo chí hay truyền thông cho thấy, tin đồn ông Võ Văn Thưởng Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương hiện đang trị bệnh tại Nhật bản để điều trị bệnh ung thư do nhiễm chất phóng xạ là một chuyện có cơ sở và có nhiều người khẳng định là chuyện có thật. Bởi việc các phe nhóm trong nội bộ lãnh đạo Đảng CSVN ám hại nhau, thậm chí là ám sát là một chuyện có thật, không thể chối bỏ.


Mới gần đây nhất là:

Cái chết bí ẩn của ông Nguyễn Bá Thanh...

XIN CHỚ VỘI KẾT LUẬN VỀ ÔNG TRUMP

Nguyễn Đình Cống

15-11-2016
Chuyện về ông Trump người Việt đã bàn tán khá nhiều với các quan điểm khác nhau. Tôi định không bàn tới vì tuy vai trò của TT Mỹ có liên quan đến chúng ta nhưng chủ yếu vẫn là việc của họ, chúng ta còn nhiều việc quan trọng hơn. Thế nhưng gần đây đọc một vài bài, phát hiện thấy phương pháp trình bày và lập luận của tác giả có vấn đề, nó có thể gây ảnh hưởng xấu đến nhận thức của nhiều người, đặc biệt là đối với các bạn trẻ, nên tôi viết bài này để may ra có thể đóng góp vào việc nâng cao dân trí.
Tôi quan tâm nhiều đến bài “Donald Trump chiến thắng bằng tài năng nào” của tác giả Cao Việt Anh, đăng trên trang Ba Sàm ngày 15 tháng 11 (số 10 724). Nhận xét về Trump tác giả viết: “…Tất cả những lời Donald Trump phát ra toàn là những lời Vu khống, Chụp Mũ, và Kết Tội cho Obama, Hillary và đảng Dân Chủ là tồi tệ… chính quyền Obama nợ nhiều nhất, tham nhũng thối nát nhất từ trước đến nay…. Cuối cùng, tài năng Vu Khống, Chụp Mũ và Kết Tội người khác nhưng hoàn toàn không có bằng chứng đã mang lại chiến thắng vẻ vang cho Donal Trump…”.
Tôi không đủ hiểu biết để đánh giá và cũng không cần đánh giá xem nhận xét trên đúng sai như thế nào. Tôi quan tâm đến lập luận so sánh mà tác giả đã dùng khi viết: “Đường vinh quang Xây Xác quân thù” là lời của bài hát Tiến Quân Ca mà đảng CSVN đã dùng nó để khơi dậy Lòng Căm Thù của người miền bắc đối với Đế Quốc Mỹ, QLVNCH, và dân miền nam. Để rồi khi miền bắc tràn vào miền nam vào ngày 30 tháng 4 thì nhà văn Dương Thu Hương phải thốt lên rằng: Chế độ man rợ đã thắng chủ nghĩa nhân bản. Hậu quả là máu căm thù sục sôi của người Miền Bắc đã toàn thắng Miền Nam một cách vẻ vang oanh liệt.Tương tự như vậy, Vu khống; Chụp Mũ và Kết tội là một chiến thuật mà Donald Trump đã dùng nó để khơi dậy Lòng Căm Hờn sôi sục của cử tri da trắng có trình độ học vấn thấp, để rồi cuối cùng thành phần trí thức da trắng yêu quý công bình bác ái đã thất bại thảm hại nặng nề.” Và để kết luận tác giả viết: “Dưới Triều Đại của Donald Trump.Hận Thù đã chiến thắng Tình Yêu . Lưu ý: Những lời kêu gọi của TT Trump chả khác gì là những lời kêu gọi của đảng CSVN kêu gọi nông dân vùng lên chống lại và đấu tố thành phần điạ chủ năm xưa “.

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016

PHÍA SAU BỨC MÀN NHUNG

Nguyễn Đình Cống

Ngày 12 tháng 11/2016 tại Thành phố hồ Chí Minh đã mở ra bức màn nhung để mọi người thấy cảnh hoành tráng của “ Hội nghị người Việt Nam ở nước ngoài với chủ đề Kiều bào chung sức xây dựng thành phố Hồ Chí Minh phát triển…”. Tham dự có trên 500 đại biểu của Kiều bào. Phía trong nước có Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, Phó TT Phạm Bình Minh, bí thư thành ủy Đinh La Thăng và một số UV BCT, UV TƯ như Trương Thị Mai, Nguyễn Thành Phong cùng nhiều cán bộ của thành phố. Mục đích của hội nghị là thảo luận nhằm thu hút trí tuệ và nguồn lực quý báu của kiều bào vào công cuộc xây dựng đất nước. Đây không phải cuộc hội nghị đầu tiên về vấn đề này. Trước đây đã có nhiều hội nghị như thế. Gần đây nhất có lẽ là cuộc gặp mặt của ông Nguyễn Thiện Nhân, chủ tịch Mặt trận TQVN với các chuyên gia, trí thức VN ở nước ngoài vào tháng 6 năm 2015. Tại hội nghị đó ông Nhân đã đưa ra 5 bài toán rồi hình như chỉ để đó, không biết ông có còn nhớ. Đây chắc cũng chưa phải là hội nghị cuối cùng.
Khi tấm màn nhung đang mở người ta thấy cảnh rất hoành tráng với các diễn văn hùng hồn, với những lời phát biểu tâm huyết, với thảo luận sôi nổi, với kết luận đầy hứa hẹn, đầy khích lệ. Tôi chỉ xin trích một vài câu :
TT Phúc : “…Chúng ta tự hào có những người con nước Việt là chuyên gia, trí thức trình độ cao ở các nước phát triển, có điều kiện tiếp cận nhanh nhất, thuận lợi nhất với công nghệ tiên tiến, tri thức tiến bộ của thế giới, là cơ hội tốt để đóng góp giúp đất nước tiến bước nhanh hơn trên con đường phát triển…”.
Phó TT Minh : “…Đất nước ta đang rất cần tri thức, kinh nghiệm, trí tuệ và nhiệt huyết của cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài đóng góp cho công cuộc xây dựng và phát triển đất nước…”.

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2016

Kết tội “Tự chuyển hóa” là trái phép Biện chứng của Engels

 Posted by adminbasam on 13/11/2016

Trần Huy Định
13-11-2016
Nhà kinh tế học Milton Friedman nói về chủ nghĩa tư bản như sau: “Chủ nghĩa tư bản không hoàn hảo nhưng nó là hệ thống tuyệt vời nhất trong lịch sử nhân loại”[1]. Vì nó không hoàn hảo nên người ta vẫn không ngừng tìm kiếm một mô hình hoàn hảo hơn hệ thống tư bản chủ nghĩa và hình dung nó là chủ nghĩa xã hội, bình đẳng hơn so với chủ nghĩa tư bản.
Nhưng trên con đường tìm kiếm đó, nếu có một hệ thống hoàn hảo hơn hệ thống tư bản chủ nghĩa thì chắc chắn đó không phải là chủ nghĩa xã hội mà Lênin gọi nó là giai đoạn đầu của chủ nghĩa cộng sản. Vì ngày nay, những người cộng sản ở Nga thời “hậu Xô Viết” cũng như những người cộng sản ở Phương Tây khi ra tranh cử đã không thể dùng Cương lĩnh cộng sản của Marx mà phải dùng đến Cương lĩnh dân chủ xã hội pha thêm màu sắc dân tộc chủ nghĩa. Ở những nơi này, chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản đã mất tính hấp dẫn. Sự thật là ở Pháp, trước Đại hội đảng lần thứ 36, số cử tri bầu Nghị viện bỏ phiếu cho Đảng cộng sản Pháp không tới 3%, còn ở Tây Đức là 0,3%, ở Anh là 0,05%.
Tại sao chủ nghĩa cộng sản của học thuyết Marx lại mất đi tính hấp dẫn như thế? Nguyên nhân không phải như một số người cộng sản bảo thủ giáo điều nói Lý thuyết và Cương lĩnh của Marx vẫn đúng nhưng thực thi sai mà là Lý thuyết và Cương lĩnh đó có những sai lầm thuộc về bản chất,sai ngay từ đầu.

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2016

Tâm thư gây chấn động của một du học sinh VN tại Mỹ, sau khi Donald Trump đắc cử tổng thống

FB Siêu Nguyễn

11-11-2016
Gửi những người bạn ở Việt Nam,
Mong các bạn có thể đọc hết những dòng này. Những điều mình viết là những suy nghĩ chân thành của một du học sinh Việt Nam tại Mỹ, đã và đang trải qua những hệ quả của cuộc bầu cử Tổng thống vừa qua.
Đầu tiên, mình mong các bạn hiểu và đồng cảm với nỗi lo sợ của cộng đồng du học sinh. Trong 48 giờ vừa rồi, mình đọc được những dòng status nói rằng chúng mình đang phản ứng thái quá. Mình thực lòng mong các bạn hãy rút lại những lời nói đó, vì đây không phải là một trò đùa.
Rất nhiều người Mỹ đang sống trong sợ hãi và nước mắt. Những người da màu, phụ nữ, người thuộc cộng đồng LGBTQ+, người khuyết tật đang phải đối mặt với nguy cơ bị kỳ thị, bị áp bức bởi một chính phủ chỉ ưu tiên những người da trắng, người giàu và nam giới. Em trai một người bạn của mình ở Texas đã bị lũ bạn cùng lớp sỉ nhục vì em là người đa đen sáng hôm nay.

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016

NGHỊCH LÝ

 -Nguyễn Đăng Quang-

        Nghịch lý thì ở đâu cũng có, phần lớn là xấu và đều đáng ghét.  Việt Nam có lẽ là xứ sở có nhiều nghịch lý nhất. Song nó đáng ghét hay đáng yêu thì tôi chưa rõ! Xin kể nhanh ra đây 4 nghịch lý nổi bật ở nước ta. Bốn nghịch lý này xuất hiện và tồn tại ở nước có hình chữ S khá lâu, trên dưới nửa thế kỷ rồi, để chia xẻ cùng quý bạn đọc xa gần:
      1/. Ở Việt Nam trong suốt 70 năm qua, Đảng Cộng sản luôn khẳng định thể chế của mình là ưu việt nhất, nền chính trị ở Việt Nam là “dân chủ gấp vạn lần các nước khác” (Nguyễn Thị Doan); chế độ bầu cử, ứng cử ở Việt Nam là dân chủ tuyệt vời không đâu bằng, “dân chủ đến thế là cùng!” (Nguyễn Phú Trọng) v.v.. Thế nhưng một nghịch lý hiển nhiên là tất cả 90 triệu người dân Việt Nam không được phép chọn lựa thể chế chính trị mà mình tin tưởng, không một công dân Việt Nam nào có thể dùng quyền phổ thông đầu phiếu để lựa chọn chính đảng cầm quyền mà mình ưa thích! Và cũng không một công dân nào có thể trực tiếp cầm lá phiếu của mình để bầu chọn những người lãnh đạo thay mặt họ để quản trị đất nước! Các chức vụ chủ chốt của quốc gia như Chủ tịch nước, Thủ tướng Chính phủ và Chủ tịch Quốc hội, tất cả đều do Đảng cử, song mỗi chức vụ trên, Đảng chỉ cử 1 ứng viên duy nhất để Quốc hội “bầu”! Quả đúng như lời phán của ngài TBT Phú Trọng: “Dân chủ như thế chứ còn thế nào nữa”!?
        2/. Đảng Cộng sản Việt Nam hiện có trên 4 triệu đảng viên, chiếm chưa tới 5% dân số. Nhưng trong Quốc hội gồm 495 đại biểu thì Đảng có đến 474 đại biểu là đảng viên, chiếm tỷ lệ 95,80%. Quốc hội chỉ có 21 đại biểu ngoài đảng, chiếm tỷ lệ vỏn vẹn 4,20%! Chưa hết! Toàn bộ 200 Ủy viên Trung ương của Đảng đều chia nhau nắm hết các vị trí lãnh đạo chủ chốt từ Trung ương xuống khắp 63 tỉnh thành ở cả 3 nhánh quyền lực gồm Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp cũng như toàn bộ các tổ chức đoàn thể, ban ngành (còn gọi là hệ thống chính trị) của toàn xã hội! Người có trọng trách cao nhất Đảng Cộng sản Việt Nam - gọi nôm na là Đảng trưởng - hiện là ông Nguyễn Phú Trọng, người mà 90 triệu người dân Việt Nam không một ai cầm lá phiếu để bầu ông ấy làm nguyên thủ quốc gia, thế nhưng ông Trọng vẫn nghiễm nhiên là lãnh tụ tối cao của cả nước, nắm trọn quyền lực trong tay và toàn quyền quyết định sinh mệnh của dân tộc, của đất nước! Không hiểu nghịch lý này đến khi nào thì thay đổi?

BÀN VỀ MỘT SỐ THẤT BẠI VỀ ĐỐI NGOẠI CỦA VIỆT NAM

Posted by adminbasam on 05/11/2016

Nguyễn Đình Cống
5-11-2016
Đối ngoại và đối nội không phải chỉ là hoạt động của Quốc gia mà là của mọi tổ chức, mọi gia đình, mọi con người. Có 2 loại người với xu hướng khác nhau, hướng nội và hướng ngoại. Thông thường người hướng nội quan tâm nhiều đến đối nội, người hướng ngoại thích thú với đối ngoại hơn. Nhưng hướng về một phía nhiều quá sẽ thành cực đoan, không tốt. Vấn đề là giữ được quan hệ, giữ được cân bằng giữa hai lĩnh vực này.
Ngẫm nghĩ cho kỹ thấy rằng đối nội là gốc gác, cách gì cũng phải có. Vì vậy đối ngoại phải xuất phát từ đối nội và phục vụ cho đối nội. Trong hai việc, nếu bắt buộc phải ưu tiên cho một việc thì người khôn ngoan sẽ chọn đối nội, phải làm tốt đối nội mới có cơ sở vững chắc để đối ngoại. Ngược lại những người mắc “bệnh sĩ” sẽ chọn đối ngoại. Họ quá xem trọng hình thức và lời khen chê của mọi người, cố làm ra vẻ ta đây sang trọng, giỏi giang. Ca dao VN có bài nhận xét về loại người này: “Ra đường võng giá nghênh ngang/ Về nhà hỏi vợ cám rang đâu mày…”.
Bệnh sĩ của một con người đã tai hại, bệnh sĩ của một dân tộc, một đất nước càng tệ hại hơn. Nhưng nói bệnh sĩ của dân tộc có lẽ không đúng mà là của những người lãnh đạo, quản lý rồi lây lan ra trong xã hội. Khi đối nội chưa được tốt mà muốn khuếch trương đối ngoại để được nhiều tiếng khen thì buộc lòng phải tìm cách che giấu những thói hư tật xấu, che giấu những tệ nạn gặp phải. Như thế là phạm vào tội dối trá.

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

Nghị quyết 'tự diễn biến' của ĐCSVN bế tắc về lý luận?

Ngày 30/10/2016, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng ký ban hành một nghị quyết về tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng.

Nghị quyết số 04-NQ/TW của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa XII đề cập tới việc ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện được mô tả là "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ.
BBC Tiếng Việt phỏng vấn Giáo sư Tương Lai từ TPHCM và Tiến sỹ Lê Đăng Doanh từ Hà Nội.
'Cơ thể chết'
Trước hết Giáo sư Tương Lai, nguyên Viện trưởng, Viện Xã hội học Việt Nam nói việc đưa ra các khái niệm "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" là điều mà ông gọi là sự "bế tắc về lý luận".
"Là một người nghiên cứu thì tôi nói ngay là khái niệm "tự diễn biến" là cực kỳ mơ hồ. Tôi cho rằng đây là sự hoang tưởng về ngôn từ.
"Vì sao? Chúng ta cũng biết là họ có cả một hội đồng l‎‎ý luận trung ương thì việc cho là "tự diễn biến" hay "tự chuyển hóa" mà sẽ đẩy tới suy sụp sự tồn vong của chế độ và của Đảng Cộng sản thì càng chứng tỏ đây là sự lú lẫn về lý luận.
"Làm sao con người ta là không có tự diễn biến được," Giáo sư Tương Lai, thành viên nhóm tư vấn các thủ tướng Việt Nam là Võ Văn Kiệt và Phan Văn Khải từ 1990 đến 2006 nói.
"Nếu một cơ thể mà không tự chuyển biến, tự diễn biến, thì đó là một cơ thể chết. Xã hội cũng vậy, một xã hội muốn phát triển phải tự vận động và trong quá trình vận động đương nhiên phải có chuyển biến.
"Cái cũ bị cái mới thay thế, cái mới ra đời từ cái cũ, vân vân. Thì đấy là tự chuyển hóa, chuyển biến. Do đó đứng về mặt ngôn từ thì đó thể hiện là sự không chuẩn xác, bế tắc về lý luận.
'Đang kìm hãm'

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2016

BÀ HILLARY CLINTON CÓ THỂ LÀ MỘT TỔNG THỐNG LỚN CỦA HOA KỲ?

Posted by adminbasam on 04/11/2016
Chu chi Nam  Vũ văn Lâm
4-11-2016
Ngày hôm nay, qua nhiều cuộc thăm dò, mà thường tương đối đúng trong quá khứ, thì bà Hillary Clinton sẽ thắng cử, trong cuộc bầu cử sắp tới, vào ngày 8/11/2016, mặc dầu cuộc tranh cử còn rất gay go, lúc lên lúc xuống, đối thủ của bà không ngừng gây cho bà những khó khăn. Nhưng người xưa có câu: “Khó khăn là bước thang của bật anh tài, là mồ chôn những người yếu đuối.”
Nếu kỳ này Bà thắng cử, thì câu hỏi được đặt ra, đó là: “Liệu Bà sẽ là một anh tài hay nói rõ hơn là một tổng thống lớn của Hoa kỳ hay không,  trong vòng ít nhất một nhiệm kỳ 4 năm, Bà có đủ tài cán, sáng suốt và can đảm để lấy những quyết định to lớn, có lợi ngắn hạn và cả dài hạn, không những về chính trị quốc nội, mà cả quốc ngoại, cho Hoa kỳ mà cho cả thế giới,  hay không?”
I) Thế nào là một tổng thống lớn?
Tổng thống lớn hay là vĩ đại, là một tổng thống, như vừa nói là một người dám lấy những quyết định to lớn, có lợi cho Hoa kỳ mà cả thế giới, không những hiện tại mà còn có hậu quả tốt cho cả tương lai.
Trong lịch sử cận đại của Hoa kỳ, một người tổng thống lớn, vĩ đại, đó là ông Franklin Roosevelt (1932 – 1945); ông ra tranh cử vào năm 1932, đang lúc Hoa kỳ và cả thế giới lâm vào cuộc Đại khủng hoảng kinh tế (1929 – 1933); ông đã thắng cử, và đã đưa ra những biện pháp lớn, áp dụng lý thuyết của nhà kinh tế Keynes, đã đưa nước Hoa kỳ không những thoát khỏi khủng hoảng, mà còn giúp Hoa kỳ đến chỗ giầu mạnh. Không những vậy, ông còn tham gia Đệ Nhị thế Chiến (1939 – 1945), đưa đến chiến thắng, giúp thế giới thoát khỏi đe dọa độc tài Phát xít Đức – Ý – Nhật. Đồng thời ông thành lập ra Tổ chức Liên Hiệp quốc, Hệ thống tiền tệ quốc tế với Tổ chức Quĩ tiền tệ thế giới (IMF), Tổ chức Thương mại quốc tế (WTO), Ngân hàng quốc tế (WB), với những hậu quả tốt còn kéo dài cho tới ngày hôm nay.
II) Điều kiện để trở thành một người tổng thống lớn:

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2016

“Người cộng sản tốt” hay người tốt chọn nhầm cộng sản?

Posted by adminbasam on 01/11/2016
Hồ Phú Bông
Nhân đọc 2 bài viết mới đây của quý anh Bùi Minh Quốc “Người Cộng sản chống Cộng” và Nguyễn Đình Cống “TÁC DỤNG PHỤ HAY TAI HỌA TẤT YẾU SINH RA TỪ CỘNG SẢN”, thấy 2 anh nhận xét khá giống nhau ở một điểm là người theo “cộng sản thuở ban đầu là tuyệt vời”! Họ là những người “yêu quê hương, đất nước”! Họ “hãnh diện được là đảng viên”.
Nhưng với thời gian, đặc biệt là sau khi cộng sản nắm trọn quyền lực, thì bản chất cộng sản thật tốt đẹp ban đầu đó đã bị “phản ứng phụ” (như “side effect” thuốc trị bệnh) làm đảo lộn. Bị tha hóa! Cái “phụ” nguy hiểm với bệnh nhân trở thành tác nhân “chính” nên gây ra đại họa! Đó là lý do dân tộc đang rơi vào thảm họa như hiện tại! Hai anh cũng dẫn chứng vài mẩu người đã sống/chết vì lý tưởng cộng sản và ca ngợi họ.
Thử, chỉ một ví dụ thôi, là sau chiến thắng Điện Biên phủ, đưa đến Hiệp định Geneve về Việt Nam chia đôi đất nước. Đảng cộng sản Việt Nam cai trị phía Bắc từ năm 1954. Ngay sau đó là chiến dịch Cải cách Ruộng đất Trí, Phú, Địa, Hào đào tận gốc, trốc tận rễ” thì những đảng viên “yêu nước”, đảng viên “tuyệt vời” đó có biết nội vụ hay không? Có đồng lõa với biến cố “long trời lở đất” đó hay không?
Nếu biết, mà yên lặng, là đồng lõa! Đồng lõa với việc tàn sát đồng bào (!) như vậy họ có là “tuyệt vời”, là “yêu nước” hay không?

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

'Hậu quả tai hại của Hội nghị Thành Đô'
Dương Danh Dy - Nhà nghiên cứu Trung Quốc

       ( Trừ Nguyễn cơ Thạch, tất cả lãnh đạo VN đều có tội với ND và tổ quốc VN, Nguyễn Văn Linh không phải là tác giả Đổi mới ) 

...Hơn 20 năm sau Hội nghị Thành Đô, nay có dịp nhìn lại vấn đề, người ta sẽ thấy “ngộ” ra được một số điều mà ngay từ khi được phổ biến kết quả của Hội nghị, những người quan tâm đến tình hình đất nước lúc đó đã ít nhiều biểu thị sự không đồng tình.
Bước đầu, xin mạnh dạn công khai một số yếu kém của phía chúng ta, cũng như xin thẳng thắn đề cập tới một vài tác hại của những “quyết đoán” sai lầm khi đó đối với đất nước.
Nêu ra một số việc, không phải là muốn truy cứu trách nhiệm chính trị, hoặc nhằm bôi xấu, hạ thấp uy tín của một ai mà chỉ nhằm một mục đích: nếu không thấy hết những dại khờ, non yếu của chúng ta, không vạch trần những mưu ma chước quỷ của kẻ mà cho đến tận giờ phút này trong chúng ta vẫn còn có không ít ngưòi lầm tưởng họ là những đồng chí cộng sản, những người đang cùng chúng ta xây dựng chủ nghĩa xã hội thì sẽ là một nguy hại to lớn, lâu dài, tiềm ẩn đối với dân tộc.
Ngoài những nhân nhượng vô nguyên tắc về Campuchia như đã trình bày ở bài trước, phía Việt Nam đã không hề (hay không dám) đề cập tới nguyên nhân tạo ra bất đồng trong quan hệ Việt Trung trong hơn 10 năm qua nhất là cuộc Chiến tranh Biên giới tháng 2 năm 1979 do Ban lãnh đạo Bắc Kinh cố tình, chủ động gây ra.

ĐẢNG CSVN KIÊN QUYẾT KHÔNG ĐỔI MỚI

1-11-2016


Có thể kết luận ngắn gọn như vậy từ Nghị Quyết TW 4 khóa 12 vừa do Tổng Bí thư ĐCSVN ký ngày 30-10-2016.
ĐCSVN không bao giờ công khai các buổi họp, hội nghị của mình để cho bàn dân thiên hạ thấy ai có ý kiến gì trong nội bộ đảng, như hầu hết các đảng chính trị hiện đại vẫn làm, cho nên có lẽ tiêu đề phải là “Đảng của ông Trọng… đổi mới” thì mới sát thực tế.
27 điểm mà ông Trọng đưa ra để nhận diện đảng viên nào của ĐCSVN:
1) suy thoái về
– tư tưởng chính trị (9 điểm);
– đạo đức, lối sống (9 điểm) và
2) “tự diễn biến,” “tự chuyển hóa” (9 điểm).

Đôi lời với nhà thơ Bằng Việt, Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội

Hoàng Hưng

Thưa nhà thơ Bằng Việt,
Tình cờ tôi được nghe mấy lời anh nói tại Đại hội Hội Nhà văn Hà Nội (HNVHN) ngày 30 tháng 10 năm 2016 vừa qua về Ban Vận động Văn đoàn Độc lập Việt Nam (BVĐVĐĐL) khi trả lời chất vấn về trường hợp nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên (qua clip ghi hình trên trang mạng Trần Nhương và Nguyễn Xuân Diện). Thấy phải có ngay “đôi lời” với anh, vừa theo chỗ thân tình – bạn học từ thời “áo trắng đơn sơ mộng trắng trong” dưới mái trường Phổ thông Ba Việt Đức 1958-1960, bạn thơ “bút mới” Hà Nội thời chiến tranh, bạn sinh hoạt với HNVHN những năm 2002-2008; vừa theo lương tâm của một trong các thành viên sáng lập BVĐVĐĐL buộc phải phản ứng với những phát biểu công khai gây ngộ nhận cho tổ chức của mình.
A. Trước hết, xin ghi nhận anh có một số ý kiến thẳng thắn, tương đối khách quan về BVĐVĐĐL.
Anh đã nói đúng bản chất của BVĐVĐĐL: “Tuyên ngôn chấn hưng nền văn học dân tộc đang xuống cấp nghiêm trọng”, “hoàn toàn độc lập, không chịu, không muốn liên quan bất cứ tổ chức chính thống nào…”, “tách biệt khỏi hệ thống các tổ chức xã hội của chúng ta [ý là của “Đảng ta” – HH] trong đó có Hội Liên hiệp VHNT Hà Nội”.
Xin đối chiếu với “Tuyên bố thành lập BVĐVĐĐL ngày 3/3/2016”: