Nguyễn Đình Cống
29-10-2016
Theo
lời kêu gọi của ĐCS, người dân đứng lên làm bạo lực cách mạng, xuống đường
trong phong trào Xô Viết Nghệ Tĩnh. Nguồn: internet
Trong bài “Đại bi kịch Việt nam” tôi có viết: “Công nhận rằng
những tai họa do sự phá nát, sự hủy hoại này (truyền thống văn hóa, đạo đức,
môi trường, đất nước, dân tộc) không phải là ý đồ tự giác của CS, họ không cố
tình làm những việc đó, nhưng nó là kết quả tất yếu của đấu
tranh giai cấp, của vô sản chuyên chính, của công hữu hóa tư liệu sản xuất, của
nền độc tài đảng trị. Những tai họa tất yếu này ban đầu những người CS chưa
nhận thấy, đến khi nó bộc lộ rõ thì cố tinh bưng bít, che giấu, ngụy biện để đổ
vấy cho các thế lực thù địch”. Bài này xin trình bày rõ hơn.
Tác dụng phụ hoặc phản
ứng phụ là thuật ngữ thường dùng trong y tế. Thí dụ thuốc chữa đau tim lại có
tác dụng phụ làm hại dạ dày, thuốc chữa dạ dày làm hại gan, thuốc chữa gan làm
hại thận v.v… Thế rồi một bệnh nhân, chữa được bệnh tim lại bị chết vì suy gan,
suy thận. Mà chết vì dùng thuốc chứ ngay từ đầu gan và thận vẫn tốt. Tác dụng
phụ của một loại thuốc nào đó là điều không mong muốn, không có trong mục đích
của người nghiên cứu tìm ra công thức và người sản xuất thuốc, nhưng là kết quả
tất yếu phải xẩy ra, không tránh được khi dùng đúng công thức đó để bào chế.
Muốn khắc phục tác dụng phụ thì bắt buộc phải thay đổi công thức. Trong xã hội
tác dụng phụ xẩy ra khắp nơi và có khi cái phụ lại chuyển hóa thành chính vì nó
tạo ra ảnh hưởng rất lớn, làm mất tác dụng của mục đích chính. Thí dụ thuốc
Viagra và vụ Nước mắm có chứa chất asen.
Thuốc Viagra được bào
chế để chữa bệnh tim. Trong quá trình sử dụng các bệnh nhân phát hiện ra nó có
tác dụng phụ làm cương cứng dương vật. Điều này người bào chế không hề biết
trước. Thế là người ta chuyển sang dùng nó để chữa yếu sinh lý của nam giới mà
phần lớn quên mất mục đích ban đầu là chữa bệnh tim. Vụ nước mắm nhiễm asen,
mục đích chính của người tạo ra thông tin là để người dân bớt dùng nước mắm
truyền thống và tăng việc dùng nước mắm công nghiệp. Nếu ý đồ này thành công
thì có tác dụng phụ là làm sụp đổ một nền sản xuất nước mắm của dân tộc. May
thay, nhờ Trời Đất, Tổ tiên phù hộ mà đã kịp thời thoát khỏi tai họa, lúc này
lại phát sinh tác dụng phụ khác, quay lại với những kẻ chủ mưu.
Sau khi tin nước mắm
truyền thống nhiễm asen được tung ra, các cửa hàng nước mắm vội thu lại hàng
triệu sản phẩm của Phú Quốc, Phan Thiết…, những kẻ chủ mưu vội vã ăn mừng, chúc
tụng nhau vì thắng lớn. Không ngờ rồi “gậy ông đập lưng ông”. Sau khi âm mưu bị
vạch trần, họ đang đứng trước nguy cơ phá sản hoàn toàn. Vì sao để xẩy ra như
vậy? Đó là sự kết hợp chặt chẽ giữa ba tính chất: đểu, tham và ngu. Đã ngu rồi,
tính đểu và tham làm ngu trầm trọng thêm. Nếu không quá ngu thì phải dự đoán
được những phản ứng, những tác hại có thể xẩy ra. Cái lợi tưởng có thể đạt được
đã làm tối trí, làm mờ mắt, làm thối nát lương tâm họ.
Thông thường, khi
người ta thấy được một mối lợi nào đó hay bị nó quyến rũ, không thấy hết những
cái hại đi kèm theo, ẩn nấp đàng sau, sẵn sàng xông ra phát huy tai họa. Khổng
Tử có lời khuyên: “Kiến lợi tư nghĩa” (khi thấy lợi phải nghĩ đến điều nghĩa),
chứ không phải thấy lợi thì tập trung nghĩ về nó đến mụ mẩm, không thấy cái hại
đi kèm. Ở Ba Tư cổ có châm ngôn nổi tiếng: “Khi định làm việc gì phải thấy cho
hết những tác hại mà việc đó có thể mang lại”. Những tác hại ở đây chính là các
tác dụng phụ, các phản ứng không mong muốn kèm theo.
Quay về với chủ thuyết
cộng sản. Trong bài “Một số nhầm lẫn của Mác” tôi đã nhận xét Mác là một con
người có lòng tốt đối với giai cấp vô sản, là người có một trình độ thông minh
nhưng bị hạn chế nên trong khi cố làm những điều tốt đẹp đã phạm một số nhầm
lẫn. Lúc còn trẻ Mác vạch ra con đường đấu tranh giai cấp, làm CM với mục đích
chống bóc lột, chống áp bức, mang lại sự công bằng xã hội, hạnh phúc cho giai
cấp vô sản và hăng hái cổ vũ, đấu tranh cho nó. Đến cuối đời, Mác có nhận ra một
số tác dụng phụ nguy hiểm khi CM vô sản đã thành công. Đó là sự lạm dụng quyền
lực để rồi tái thiết lập một hình thái áp bức mới. Nhưng đã quá muộn. Người ta
vội vàng theo lý thuyết đấu tranh mà coi nhẹ hoặc quên mất tác dụng phụ mà Mác
đã chỉ ra. Tuy vậy những tác dụng phụ đó là do Mác suy luận chứ chưa có thực
tiễn chứng minh. Sau này khi các đảng cộng sản nắm được chính quyền thì nhiều
tác dụng phụ nguy hại mới phát sinh, phát triển một cách mạnh mẽ, không sao
ngăn ngừa và khắc phục được, vì nó là kết quả tất yếu, mặc dù không hề mong
muốn, không có chủ ý.
Thế tác dụng phụ của
CS là những thứ gì? Đó là những độc hại chứa đựng trong bản thể của nó. Một
cách ngắn gọn và cụ thể, đó là những thứ tệ nạn, tai họa mọi mặt mà bạn thấy
trong xã hội Việt Nam hiện nay do sự lãnh đạo và quản lý của ĐCS mang lại.
Những người cộng sản
đầu tiên của Việt Nam với lòng yêu nước nồng nàn, chỉ thấy mặt tích cực của chủ
thuyết CS là theo nó có thể giải phóng được dân tộc khỏi ách thuộc địa và xây
dựng một tương lai tươi sáng mà chưa thấy được các tác dụng phụ nên hăng hái,
vội vàng du nhập và phát triển. Tác dụng phụ là sự độc tài toàn trị sẽ dẫn dân
tộc vào con đường lụn bại. Trong bài “Đuổi hổ cửa
trước, rước sói cửa sau” tôi đã phân tích một vài ý như vậy. Khi
những tác dụng phụ đã phát tác, một số người cộng sản VN, quá ngây thơ vì giáo
điều, chỉ biết tin vào sự tốt đẹp của mục đích hoang tưởng mà không thấy rõ các
tác dụng đó là kết quả tất yếu của chủ thuyết nên đã tìm cách quy kết nguyên
nhân cho sự phá hoại của các thế lực thù địch, cho bọn phản động hoặc cho một
số người không giữ được phẩm chất cần thiết. Họ không biết rằng những con người
đó, những hành động đó là sản phẩm tất yếu của chế độ. Trừ một số bọn cơ hội,
biết rõ tác hại của CS nhưng vẫn cố duy trì vì lợi ích cá nhân, vẫn còn một số
ít người chân thật tin vào mục tiêu tốt đẹp của CS, vẫn muốn kiên trì chế độ
chỉ là vì chưa hiểu được bản chất tất yếu của các tác dụng phụ, họ chỉ thấy và
bị mờ mắt vì những mục đích tốt đẹp của chế độ CS, mặc dù chỉ là tốt đẹp hoang
tưởng. Mà tai ác thay, nguy hiểm thay các tác dụng phụ khi phát triển mạnh lên
nó lấn át tác dụng chính, chuyển hóa phụ thành chính, làm thất bại mục đích
chính. Vì vậy, bây giờ nhìn vào ĐCS VN người ta thấy tiêu cực là chủ yếu.
Tác dụng phụ của CS
chính là những độc hại của Chủ nghĩa Mác Lênin (CNML) do thực hiện đấu tranh
giai cấp, vô sản chuyên chính, công hữu tư liệu sản xuất (đặc biệt là đất đai),
do sự toàn trị của đảng. Khi ĐCS còn trong thời kỳ vận động làm cách mạng thì những
độc hại này tồn tại tiềm ẩn dưới dạng các hạt giống, chưa có điều kiện bộc lộ,
rất ít người thấy được. Vì vậy CS mới lôi kéo, thu hút được khá đông quần chúng
đi theo, đăc biệt là quần chúng nghèo khổ bị áp bức và những người yêu nước.
Chỉ đến khi ĐCS có quyền lực các hạt giống đó mới nẩy mầm và phát triển lớn
mạnh, thể hiện ra dưới trăm hình, ngàn vẻ. Nếu nhân dân VN vào những năm 1945-
1975 mà biết được những tác dụng phụ do ĐCS sẽ mang đến như bây giờ thì số
người theo Đảng làm CM chắc sẽ giảm đi nhiều và lịch sử có thể đã rẽ theo hướng
khác.
Hồ Chí Minh cũng
phần nào thấy được một phần những độc hại này, đã viết “Sửa đổi lề lối làm
việc” để cảnh tỉnh đảng viên và cán bộ về những tác dụng phụ của CS khi đảng đã
nắm trọn quyền lực. Rồi Đảng tổ chức học tập đạo đức của ông, ra hết nghị quyết
này đến nghị quyết khác, lập hết ban này ban nọ để phòng chống tiêu cực, họp
hành, kiểm điểm, phê bình, đấu tranh, kỷ luật, xét xử, đả hổ diệt ruồi v.v…,
mong rằng ngăn ngừa được, chống lại được những tác dụng phụ của chế độ. Nhưng
những biện pháp đó chỉ như xoa chút dầu cao ở ngoài da để trị bệnh trong tim,
trong gan ruột.
Trong quá trình đấu
tranh cho dân chủ, một số người phản biện, bất đồng chính kiến, vì lòng yêu
nước thương dân nồng nàn mà hơi vội vàng quy cho CS những tội nặng mà những
đảng viên có lòng yêu nước chân chính khó chấp nhận. Thí dụ trong một bài viết
gần đây (Bảo tồn văn hóa Việt trước sự xâm lăng của phương Bắc –
Đào Đức Thông), tác giả cho rằng: “Hậu quả của đất nước Việt Nam ngày hôm
nay là do sự đểu cáng, dối trá, tàn ác mang danh XHCN nắm quyền”. Rồi tác
giả đặt ra các câu hỏi: Ai đã làm việc xấu xa này, ai đã gây ra tệ nạn kia, ai
đã chủ mưu tai họa nọ v.v…, và ám chỉ đó là ĐCS. Quy tội cho ĐCS là không sai.
Tuy vậy vẫn chưa hoàn toàn đúng vì hai nhẽ: 1- Đó không phải là chủ tâm, là mục
đích chính của ĐCS mà chỉ là tác dụng phụ tất yếu kèm theo (nhưng khổ thay cái
phụ đang chuyển hóa thành chính). 2- Một mình ĐCS không thể tạo nên mọi tai họa
mà còn là do kết hợp với những thói hư tật xấu trong nền văn hóa, trong truyền
thống dân tộc.
Từ khi thành lập, ĐCS
VN là một tổ chức tuyệt vời, nhưng tiếc thay đã ẩn giẩu trong nó những mầm mống
độc hại của tác dụng phụ mà rất ít người biết. Những thế hệ đảng viên đầu tiên
phần lớn là những chiến sĩ tuyệt vời. Nhưng rồi tác dụng phụ dần dần phát sinh.
Trước hết là vinh dự và quyền lợi của đảng viên. Tác dụng này hấp dẫn, lôi kéo
một số bọn cơ hội tìm cách vào đảng để có quyền, có lợi. Hơn nữa trong thời
gian dài sự tuyên truyền và việc kết nạp đảng viên phạm phải nhiều sai lầm từ
trung ương đến các chi bộ, trong đó có những sai lầm nghiêm trọng, (*) nên đã
kết nạp khá nhiều bọn cơ hội. Thế rồi bọn chúng chui sâu, leo cao. Bọn này mua
chuộc, liên kết với những đảng viên, được tiếng là trung kiên nhưng kém trình
độ để tìm mọi cách loại bỏ tiến đến hủy hoại thành phần tinh hoa của dân tộc
(vì thành phần này là kẻ thù của bọn chúng). Kết quả là trong Đảng, trong Chính
quyền và Quốc hội còn lại phần lớn là những người vừa tham lam, thích quyền lực
mà kém trí tuệ, lại bị một bọn đểu trong nước và nước ngoài lừa gạt.
Những người như vậy mà
lãnh đạo, mà đề ra đường lối chính sách, mà soạn thảo và thông qua luật pháp
thì làm sao mà không phạm sai lầm. Những người như thế làm sao phát hiện và
tránh được âm mưu thâm độc của bọn Đại Hán bành trướng để dâng đất, dâng biển
cho nó, để cho nó thao túng chính trị, kinh tế, văn hóa. Nhiều người cho rằng
mọi sự bất cập là từ thể chế, việc quan trọng trước hết là thay đổi thế chế,
điều đó là đúng, tuy vậy nghĩ cho kỹ thì thấy cũng là do trình độ con người.
Thực ra trong Đảng, Chính quyền, cơ quan dân cử các cấp cũng còn có một số
người tử tế, có trình độ và đạo đức, nhưng tiếc thay số này quá ít nên khó phát
huy tác dụng.
Tác dụng phụ của CS
cũng gần gần giống vụ Formosa .
Khi Formosa
xả thải ra biển thì mục tiêu chính có lẽ chỉ là gian lận, trốn tránh các chi
phí xử lý cần thiết khoảng vài chục triệu đô la. Nghĩ rằng rồi biển rộng mênh
mông sẽ hòa tan chất thải và che giấu được sự gian dối, không ngờ đâu lại gây
ra thảm cảnh như vậy. Kết quả biển nhiểm độc, thủy sản chết hết, hàng triệu
người lâm vào tình cảnh phá sản. Thật ra đó là tác dụng phụ. Nhưng tác dụng phụ
gây ra tai họa vô cùng to lớn, hủy diệt luôn mọi lời tuyên truyền tốt đẹp về
mục đích chính là phát triển kinh tế.
Cũng cần phân biệt
đảng và đảng viên. Những tác dụng đối với đảng là phụ, nhưng lại là mục đich
chính của bọn đảng viên cơ hội, đã chui sâu và leo cao trong đảng.
Xin hỏi các vị từ Tổng
bí thư, UV BCT, cán bộ đảng các cấp cho đến đảng viên các loại, các vị có thấy
rằng những tệ nạn như tha hóa quyền lực, tham nhũng, mua quan bán tước, suy
thoái đạo đức v.v… đều là tác dụng phụ của sự độc quyền toàn trị của ĐCS hay
không, và nó trở thành mục đích chính của số đông các đảng viên có quyền lực
hay không. Các tác dụng ấy, các mục đích ấy là kết quả tất yếu, không tránh
khỏi, không thể ngăn ngừa hoặc loại bỏ bằng các biện pháp thông thường. Mà nguy
hại thay các tác dụng đó đang hủy diệt mọi lời tuyên truyền tốt đẹp về mục đích
của các vị là xây dựng xã hội thế này thế kia. Muốn loại bỏ tai họa phải triệt
hạ từ gốc rễ, nghĩa là phải từ bỏ sự độc quyền toàn trị, mở rộng dân chủ để tìm
người thực sự có tài kinh bang tế thế lên lãnh đạo đất nước. Mấu chốt là cải cách
đảng cách mạng thành một đảng chính trị. Thế mới trước thì cứu được dân tộc,
sau cứu được đảng.
Nếu các vị quả thật
chưa thấy rõ những điều trên, nhưng còn tử tế, còn muốn tìm kiếm chân lý thì
xin mở các cuộc trao đổi, đối thoại. Không cần công khai cũng được, nhưng phải
thành tâm. Tôi sẵn sàng đến trao đổi thẳng thắn với quý vị.
Nếu các vị cứ khăng
khăng tự cho mình là đúng mà không chịu tìm hiểu, không chịu đối thoại, vẫn
quyết giữ bằng được sự toàn trị thì rồi dân tộc này sẽ phải kéo dài bất hạnh
thêm một thời gian nữa, nhưng cuối cùng, không sớm thì muộn cũng sẽ tìm cách
thoát được sự độc tài toàn trị và các vị sẽ được đánh giá lại trong lịch sử
bằng những lời lên án và sỉ nhục. (**)
(*) Đoán rằng cho đến
nay nhiều tổ chức và cán bộ của Đảng, kể cả Tổng BT và Trưởng ban tổ chức vẫn
chưa nhận ra việc kết nạp đảng viên phạm nhiều sai lầm ở những chỗ nào, nếu
được hỏi tôi sẽ trình bày.
(**) Bài này đã được
gửi đến địa chỉ: bandoc.dcsvn@gmail.com để nhờ chuyển đến BCT và các cơ quan
của Đảng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét