Thứ Tư, 29 tháng 3, 2017

Nghịch lý Quan hệ Việt-Mỹ: Di sản Chiến tranh hay Hậu Lịch sử

Nguyễn Quang Dy

“Chúng ta phải tìm cách làm thay đổi các định kiến, làm cho những gì quen thuộc trở thành xa lạ… làm cho giới trẻ lạc hướng và giúp họ tìm cách định hướng lại mình…” (Drew Gilpin Faust, Chủ tịch Harvard, Diễn văn Khai giảng năm 2009).
Khi Drew Gilpin Faust lên thay Larry Summers làm chủ tịch Harvard (năm 2007) vì phát ngôn của ông ấy bị coi là xúc phạm phụ nữ, nhiều người cho rằng sự thay đổi đó là vì lý do chính trị. Nhưng khi đọc bài diễn văn của bà Faust (năm 2009) tôi rất ấn tượng bởi kiến giải của bà ấy, phản ánh sự thay đổi mạnh trong tư duy giáo dục Mỹ. 
Nay đọc xong bài diễn văn mới của Drew Gilpin Faust (Hệ quả: Chiến tranh, Ký ức và Lịch sử, Saigon, 23/3/2017), tôi cảm thấy băn khoăn, không phải vì Stephen Bannon là sản phẩm của trường Kinh doanh Harvard. Lẽ ra tôi phải cảm thấy phấn khởi vì bà Faust là chủ tịch Harvard đầu tiên đến thăm Việt Nam nơi có trường Đại học Fulbright (FUV) cũng như FETP. Tuy đã có ba Tổng thống Mỹ đến thăm Việt Nam từ sau chiến tranh (Bill Clinton năm 2000, George Bush năm 2006, Barrack Obama tháng 5/2016), nhưng chưa có chủ tịch Harvard nào đến đây, tuy giáo dục là chìa khóa cho tương lai quan hệ Việt-Mỹ. 
Năm ngoái, khi tổng thống Obama đến thăm Việt Nam và chính thức khai trương trường Đại học Fulbright, có Ngoại trưởng John Kerry tháp tùng, mà không có chủ tịch Harvard, tuy FUV cũng như FETP là dự án được đồng bảo trợ và quản trị bởi trường JFK của Harvard hơn hai chục năm qua. Dù sao thì muộn còn hơn không! Tuy bài diễn văn của chủ tịch Harvard đề cập đến mối liên quan giữa Việt Nam và Mỹ (vì di sản chiến tranh), chuyến thăm Việt Nam của bà là một phần của chuyến thăm khu vực, bao gồm tham dự sự kiện gây quỹ Harvard tại Singapore trước đó và chương trình thăm Hong Kong sau đó.   

Tôi đi trên vỉa hè Sài Gòn

Nguyễn Khắc Mai

Tôi có nhiều kỷ niệm về Sài Gòn và vỉa hè Sài Gòn. Lần đầu tiên tôi đến Sài Gòn vào 1953. Bấy giờ tôi từ Nha Trang vào, đi tìm để nối lại liên lạc với nhóm học sinh kháng chiến Huế, vào đấy đi học hay làm việc. Tôn Thất Thanh, Nguyễn Điền và một số anh em nữa đón và làm việc với chúng tôi. Thanh và Điền, hai người bạn rất thân của tôi, dẫn tôi đi thăm thành phố. Chúng tôi lên xe thổ mộ, xe ngựa chở khách đi trong phố, từ xóm Bàn Cờ đến chợ Bến Thành. Sau đó chúng tôi lang thang, đi bộ qua các phố Tây. Họ dẫn tôi đến những hiệu sách. Ở đó tôi đã mua được nhiều tác phẩm văn học khuynh tả, như Khói lửa (le Feu), Gót sắt (Talon de fer)... Đặc biệt tôi đã mua được cuốn La Lutte des Classes en France (Cuộc đấu tranh giai cấp ở Pháp). Trong cuốn sách này có bài tựa rất quan trọng của F. Angels, mà những người cộng sản ở Nga ở Tàu ở Việt cố lờ đi như tuồng bị mù chữ! Lời thú nhận hay sám hối của Angels trong bài tựa ấy như sau: “Lịch sử chứng tỏ chúng tôi đã mắc sai lầm. Quan điểm của chúng tôi hồi đó chỉ là ảo tưởng. Lịch sử còn làm được nhiều hơn; không những đã xóa bỏ mê muội của chúng tôi hồi đó, mà còn thay đổi điều kiện đấu tranh của giai cấp vô sản. Phương pháp đấu tranh năm 1848 nay đã lỗi thời về mọi mặt: chẳng có mục tiêu lớn Chủ nghĩa Cộng sản gì cả. Đó chỉ là một mệnh đề được người khai sáng chủ nghĩa Mác đề xuất lúc trẻ. Nhưng đã vứt bỏ nó trong cuối đời”. (Chú ý năm 1848 là năm Mác và Angels công bố Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản, trong đó có những nhận định, những chủ trương rất sai lầm, tội lỗi. Nhưng Lênin, Mao, Hồ... đều vẫn cứ coi đó như kinh thánh của phong trào cộng sản thế giới. Còn hôm nay tháng 3 năm 2017, Đảng bộ và chính quyền Sài Gòn đã hành xử với cái vỉa hè Sài Gòn đúng như tinh thần cộng sản “chế độ xưa ta thề phá thật tan tành”...

Thứ Ba, 28 tháng 3, 2017

Tử huyệt & mối lo tâm phúc của Hà Nội

Posted by adminbasam on 28/03/2017
Trần Phong Vũ
28-3-2017
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Nhìn lại tương quan cuộc đấu tranh lâu nay
Nhìn bề ngoài, chúng ta ghi nhận những bước tiến quan trọng trong cuộc đấu tranh chống chế độ bạo tàn, độc tài độc đảng bán nước vài thập niên qua[1].
Các chỉ dấu nhìn thấy không ít. Từ sự lên tiếng của giới văn gia, trí thức ở quốc nội –bao gồm những cựu đảng viên hoặc các tướng lãnh, viên chức nhà nước hồi hưu… tới sự dấn thân công khai của giới trẻ ngày càng nhiều. Ở đấy nổi bật lên những tên tuổi: Lê Thị Công Nhân, Tạ Phong Tần, Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Hoàng Vy, Trịnh Kim Tiến, Phạm Thanh Nghiên, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Phương Uyên, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Đinh Nhật Huy, Trương Quốc Huy, Việt Khang v.v… Cùng với phong trào Dân Oan bùng lên từ Bắc vào Nam với những khuôn mặt nổi trội như Cấn Thị Thêu, Trần Thị Nga, Bùi Thị Minh Hằng… và sự ra đời công khai của các cơ cấu Xã Hội Dân Sự mà gần đây đã lên tới vài ba chục tổ chức, bất chấp những thủ đoạn theo dõi, đàn áp, khủng bố, bắt bớ tàn bạo của an ninh, mật vụ nhà nước.

Bối cảnh hội nghị Trung ương 5 khác với đại hội 12 ra sao?

Lê Dung / SBTN


Ảnh: Báo Dân Sinh
Bằng vào bầu không khí “thi đua tố cáo” trên mạng xã hội và cả trên mặt báo nhà nước từ tuần đầu tháng Ba năm 2017 đến nay, có thể nhận ra hơi thở hầm hập của Hội nghị Trung ương 5 Đảng CSVN đang đến rất gần để phả rát gáy chính giới.
Cũng bởi theo cái cách mà một địa phương như Đà Nẵng “chiến đấu” với nhau, thì có vẻ chính giới các nơi đều muốn “ăn thua đủ”.
Do đó, Hội nghị Trung ương 5 sắp tới có thể mang tính “quyết liệt” không kém thua gì so với Đại hội 12. Chỉ có điều, bối cảnh của Hội nghị Trung ương 5 so với thời điểm kết thúc Đại hội 12 là khác hẳn nhau.
Sau Đại hội 12, thế “hai hổ” đã bất ngờ trở thành thế cực quyền, và đưa ông Nguyễn Phú Trọng lên đỉnh cao chưa từng có trong sự nghiệp chính trị của đời ông. Nay thì trước Hội nghị Trung ương 5, vòng hào quang trên đầu ông Trọng dường như không còn chói lọi nữa. Kể từ vụ Yên Bái “cả ba bị bắn” cho đến nay, nạn cát cứ quyền lực mà Đảng luôn lo sợ lại có chiều hướng tăng dần và tăng mạnh. Thay vì hình ảnh tập quyền ngay sau Đại hội 12, giờ đây Đảng phải đối diện với nguy cơ “đa trung tâm quyền lực”. Chẳng phải ngẫu nhiên mà từ lâu đã hiện ra “dây Thanh Hóa”, “dây miền Trung”, “dây Nam Bộ”…, chưa kể đồn đãi “tổng bí thư phải là người Bắc và có lý luận”.

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

Thư gửi cựu Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, tố cáo Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc

Posted by adminbasam on 25/03/2017

Đôi lời: Trang Ba Sàm nhận bức thư sau đây, liên quan tới các chuyện nội bộ lãnh đạo Đà Nẵng. Do không có điều kiện kiểm chứng một số thông tin nêu trong thư, xin được đăng tại đây để độc giả rộng đường dư luận.
___
Nguyễn Đông Nam
24-3-2017
Xin gửi Nhật Báo Ba Sàm Lá thư Mật của cán bộ tổ chức TW gửi cựu Chủ tịch nước Trương Tấn Sang. Trong nội dung lá thư, các cựu lãnh đạo Ban Tổ chức Trung ương đề cập nhiều vấn đề tày trời liên quan đến Lãnh đạo Đà Nẵng và Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc …
***Hà Nội, ngày 21 tháng 3 năm 2017
Kính gửi: Đồng chí Trương Tấn Sang, nguyên Chủ tịch nước

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

ĐÔI ĐIỀU CÙNG TƯỚNG TRƯƠNG GIANG LONG

Nguyễn Đăng Quang
21-3-2017
Thiếu tướng Trương Giang Long. Ảnh: internet
Hơn một tuần qua, nhiều bạn bè xa gần khích lệ tôi tìm đọc bài nói của Giáo sư – Tiến sỹ Thiếu tướng Trương Giang Long, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị, kiêm Giám đốc Học viện Chính trị CAND thuộc Bộ Công an. Tôi sức khỏe gần đây không được tốt, vào mạng chỉ khoảng 20-30 phút là mệt, phải đóng máy, không ngồi được lâu, nên không dám đọc kỹ một bài báo bình thường, chứ đừng nói đến việc nghiên cứu kỹ một luận văn tuyên giáo hay một bài thuyết giảng chính trị nào cả. Nhưng nhiều người thúc giục quá, nên cũng ráng sức tìm đọc bài mà mọi người đang bàn luận sôi nổi! Nghe qua bài nói của thiếu tướng Trương Giang Long, tôi muốn nêu đôi điều trao đổi cùng tướng Long như sau:
Trước hết, sau khi nghe phần đầu bài nói, tôi mừng vô cùng vì đây có lẽ là lần đầu tiên một sỹ quan cao cấp của ngành an ninh công khai tiết lộ điều bí mật lâu nay luôn được giữ kín, là Trung Quốc không chỉ tìm mọi cách làm suy yếu đất nước ta mà còn ra sức cài cắm, lôi kéo, móc ngoặc, xây dựng hàng trăm “ĐT” (gián điệp ngầm) trong nội bộ ta! Điều này đối với tôi không mới, vì khi còn công tác, tôi cũng đã trực tiếp hoặc gián tiếp đấu tranh với thực tế này. Nhưng cái mới là, điều bí mật này, nay được một sỹ quan cao cấp của ngành công an công khai nói rõ trong một bài giảng cho lớp đào tạo cán bộ nguồn, công khai tiết lộ cho công luận trong nước và thế giới biết, cho dù đó là vô tình hay hữu ý!

Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Mưu công – thượng thặng của phép dụng binh

Nguyễn Tiến Dân

20-3-2017
Cao Bằng bị tàn phá trong chiến tranh biên giới 1979. Ảnh: VTC
1- Dù CS có cố tình trốn tránh sự thật, ngày 17 tháng 2 năm 1979, vẫn vĩnh viễn đi vào Lịch sử.
Ngày ấy, trên nửa triệu quân Tàu được trang bị những vũ khí “hiện đại” nhất, đã tràn xuống Việt nam. Bước qua biên giới, đứa nào trong số chúng, cũng hăm hở muốn được sờ tay vào đít “con hổ tiểu bá quyền Việt nam” và, muốn dạy cho nó, một bài học. Sờ được đít hổ rồi, chúng giật bắn mình: mùi nước đái của nó, khai nồng. Té ra, hổ thật. Chẳng phải là thứ “hổ giấy”, như chúng vẫn thường ngộ nhận. Thiên la – địa võng, nhanh chóng bủa vây quân thù. Mỗi xóm làng – mỗi góc phố, thoắt cái, đã biến thành pháo đài, để đánh giặc. Chỉ chạm mặt với Bộ đội Biên phòng và Dân quân – du kích của Việt nam thôi, chúng đã bị đánh cho thất điên – bát đảo. Nhiều khi, bị đối phương ghim chặt xuống đất. Muốn ngóc đầu lên, cũng không được. Rơi vào thảm cảnh đó, bởi chúng không chịu học Lịch sử và quên đi bài học xương máu, mà cha ông chúng đã nếm mùi, khi đem quân xâm lược Việt nam.
2- Xưa, đối mặt với giặc Nguyên ở pháp trường. Giữa cái sống và cái chết đang cận kề, Trần Bình Trọng vẫn khẳng khái: “Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc”. Nay, giữa vòng vây trùng điệp của quân thù, anh hùng – liệt sĩ Đỗ Sỹ Họa và đồng đội ở đồn Biên phòng Pò hèn vẫn không nao núng. Đáp lại lời gọi hàng của lũ giặc, các anh ngạo nghễ: “Người Việt Nam, không biết quỳ gối. Chúng mày tới đây, chúng mày sẽ chết”. Các anh đã quyết tử, cho Tổ quốc Việt nam, trường tồn.

Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017

Người trong một nước phải thương nhau cùng

Nguyễn Tiến Trung

 Đoạn video Thiếu tướng Trương Giang Long nói chuyện bị rò rỉ trên mạng :


Ảnh chụp màn hình đoạn video bị rò rỉ trung tuần tháng 3/2017.

Gần đây, có một đoạn phim dài khoảng nửa tiếng bị rò rỉ trên các mạng xã hội. Đoạn phim quay lại bài phát biểu của Thiếu tướng, GS.TS Trương Giang Long, Phó tổng cục trưởng Tổng cục chính trị Bộ Công an, giám đốc Học viện chính trị Công an nhân dân.

Dù đoạn phim được dư luận chú ý nhưng đến lúc tôi viết bài này thì Bộ Công an không hề đưa ra bình luận nào về đoạn phim, cũng không bác bỏ tính xác thực của nó. Do đó, tôi giả định rằng đoạn phim vừa nêu là xác thực, và những gì Tướng Long nói đại diện cho tư duy của các tướng lãnh công an nói riêng, cũng như tư duy của các lãnh đạo cộng sản nói chung.

‘Bạn vàng’ hiện nguyên hình

Ngay phần mở đầu, Tướng Long đã khẳng định:

Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2017

Trung Quốc có đổ tiền cứu Việt Nam?

Blog VOA

Phạm Chí Dũng
18-3-2017
Câu hỏi này, thậm chí mang ý nghĩa đối với một phần sự sống còn của dân tộc Việt Nam, đã tồn tại từ rất lâu và giờ đây lại một lần nữa đặc biệt xáo động trong tâm thức nhiều người đang lo lắng việc Bắc Kinh sẽ đổ tiền để cứu vãn chế độ Hà Nội – như một cách nhằm bảo vệ ý thức hệ độc đảng chuyên quyền và phản dân chủ.
Ngửa bài đe dọa
Quá nhiều người Việt vừa không thích Trung Quốc, vừa lo sợ lịch sử về nguy cơ Trung Quốc sẽ biến Việt Nam thành một thứ tỉnh lỵ thuộc Bắc Kinh vào một thời điểm nào đó, nhất là sau khi Hội nghị Thành Đô đặt mọi chuyện vào sự đã rồi và luôn là một cái cớ để Bắc Kinh tấn công Việt Nam bất kỳ lúc nào thuận lợi.
Năm 2016, một trung tâm nghiên cứu có uy tín của Hoa Kỳ là Pew đã chứng thực và lượng hóa tâm lý “thoát Trung” ấy. Khi Pew đặt câu hỏi đối với 1.000 dân Việt được hỏi nước nào là mối đe dọa lớn nhất, có tới 74% chọn Trung Quốc. Và khi Pew đề cập quốc gia nào có thiện cảm nhất, chỉ có 16% dân Việt chọn Trung Quốc.
Nhưng ở Việt Nam đương đại, chủ nghĩa “thân Trung” vẫn tồn tại từ thời Trần Ích Tắc và Lê Chiêu Thống. Chỉ có một điểm khác biệt cơ bản: nếu ít năm trước loại chủ nghĩa này còn cố gắng che giấu ý đồ và hành vi của nó, thì nay một số nhân vật người Việt đại diện cho khuynh hướng và tổ chức “thân Trung” ở Hà Nội thậm chí còn công khai tuyên truyền cho khả năng “không có chuyện chế độ (Việt Nam) sụp đổ vì Trung Quốc sẽ đổ tiền để cứu”.
Hầu như không khác với giới tuyên huấn Bắc Kinh mà từ lâu vẫn hô hào về một “Trung Quốc đang trỗi dậy” để người dân nước này không nên ngả theo phương Tây và cũng chẳng cần phải đấu tranh giành các quyền con người, các nhân vật “thân Trung” ở Hà Nội muốn lật ngửa bài để đe dọa những quan chức manh nha theo đường lối đồng minh quân sự với Mỹ và Nhật, cùng lúc khống chế phong trào dân chủ nhân quyền và tinh thần kháng Trung ở Việt Nam.

Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

AI LÀ KẺ VONG ÂN BỘI NGHĨA, AI LÀ KẺ PHẢN BỘI TỔ QUỐC, NHÂN DÂN VIỆT NAM ĐÃ MẤT NƯỚC CHƯA?!

Vũ Mạnh Hùng

15-3-2017
Thật đau buồn, ngày càng đau buồn hơn khi bộ mặt đê hèn, thái thú của nhà cầm quyền CSVN không hề thay đổi trước bao góp ý của các bậc lão thành cách mạng, trí thức yêu nước. Câu hỏi tôi đặt ra, ai là kẻ vong ân bội nghĩa?! Ai là kẻ phản bội tổ quốc?! Nhân dân Việt Nam đã mất nước chưa?! Qua những suy tư mà tôi được biết và chứng kiến.
Hôm qua ngày 14-3, đúng ngày này 29 năm trước (1988) 64 chiến sĩ quân đội nhân dân Việt Nam đã anh dũng hy sinh bảo vệ đảo Gạc Ma (thuộc quần đảo Trường Sa) trước sự xâm lược của Tàu Công, “người bạn 4 tốt và 16 chữ vàng” của đảng CSVN. Tôi khẳng định bọn cầm quyền Tàu Cộng bành trướng Bắc Kinh mà nhà cầm quyền CSVN tự nhận là bạn chứ không phải là bạn của nhân dân Việt Nam nếu không gọi là kẻ thù. Nói là bạn cho nó sang để dễ bịp dân thôi chứ theo tôi cái đám cầm quyền của ĐCSVN chỉ là cái đám Hán nô, cái “lũ con hoang của ĐCS Tàu” mà thôi.  
Chính nhà cầm quyền CSVN đã tự minh chứng điều đó trong nhiều năm qua. Việc cho an ninh chốt, ngăn chặn tại nhà những người dân yêu nước đến thắp hương tưởng niệm, tri ân các anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống chống Tàu Cộng xâm lược bảo vệ đất nước là một việc làm vong ân bội nghĩa, phạm tội phản bội tổ quốc.

Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017

TRI ÂN CŨNG BỊ BẮT

10-3-2017
Ảnh đòi người. Nguồn: FB Sương Quỳnh.
TƯỜNG TRÌNH VIỆC BỊ BẮT TẠI CÔNG AN PHƯỜNG 2 – VŨNG TÀU
Khoảng 8g sáng ngày 10-3-2017, lễ tưởng niệm 64 liệt sĩ bị thảm sát ở Gạc Ma năm 1988 tại bờ biển Vũng Tàu, mở đầu ngày đầu tiên trong 7 ngày tưởng niệm từ ngày 10 -3 đến ngày 17-3-2017, theo thông báo của CLB Lê Hiếu Đằng. Sau khi kết thúc, chúng tôi lên đường chờ xe đón đi ăn sáng thì thấy công an, CSCĐ, dân phòng đến đặc kín nơi chúng tôi vừa làm lễ xong, khoảng hơn gần 50 người. Xe đến đậu quãng hơi xa nên mọi người đi bộ đến chỗ đậu. Tôi đi cuối cùng thì nhìn thấy công an, dân phòng chạy rầm rập khoảng gần 20 người vây kín một thanh niên đang ngồi trên xe gắn máy (sau này được thả, gặp mọi người nói mới biết tên cậu thanh niên này là Tâm Kế).

Thứ Năm, 9 tháng 3, 2017

Tại sao Công an và Quân đội bị nhồi nhét và u mê nhất?

Sương Quỳnh
9-3-2017

Lực lượng công an là “thanh kiếm và lá chắn” bảo vệ chế độ CSVN. Ảnh: internet
Vì cả hai lực lượng chính quy này không bao giờ được đi du lịch nước ngoài, ngay cả sang Thái Lan. Chỉ được đi ra nước ngoài với hộ chiếu công vụ.
Đây là một ví dụ: Ông thiếu tướng Trần Ngọc Thổ là người năm ngoái phát biểu một câu làm dậy sóng phây, đó là: Quốc hội là cơ quan quyền lực của đảng. Xét về mặt kiến thức thì ông hiểu sai về chức năng của quốc hội, nhưng tính chất công việc của quốc hội đang làm thì hoàn toàn đúng như ông nghĩ và nói.
Ông thiếu tướng về hưu thì được hội chât độc da cam mời về làm chủ tịch. Nhờ vậy mà ông lần đầu tiên được đi Hàn quốc dự một hội nghi về nạn nhân chất độc da cam. Đi về ông nói với tôi trong một dịp gặp gỡ: VN một trăm năm nữa không đuổi kịp Hàn Quốc bây giờ.
Tôi nói: Nếu VN thay đổi cơ chế sang tam quyền phân lập thì VN mới tiến bộ được. Ông tướng hỏi tôi: Tam quyền phân lập là gì? Khi tôi giải thích thế nào là “tam quyền phân lập” chả biết ông có hiểu tí gì không nhưng ông kết luận: đảng lãnh đạo thế là theo con đường đúng đắn rồi, chỉ có điều, mình chưa tiến lên được nhanh vì đang thời kỳ quá độ. Tôi nói: Quá độ̣ gì nữa? Đã hơn gần 40 năm hết chiến tranh (thời điểm lúc đó) mà bây giờ đất nước vẫn trong nước nghèo và lạc hậu đứng thứ trăm mấy thế giới. Trong khi Nhật chỉ cần 20 năm kinh tế đạt thứ nhì thế giới. Hàn quốc năm 75 không bằng Sài Gòn lúc đó, mà bây giờ như anh nói: VN 100 năm nữa không bằng Hàn Quôc bây giờ.