Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

Cùng nhau mở con đường cải cách, đưa đất nước vào thời kỳ phát triển mới

Một kiến nghị tâm huyết
Nguyễn Trung
Hà Nội – Võng Thị, ngày 27-09-2017
Bài viết về Dự án cải cách đất nước được học giả Nguyễn Trung suy nghĩ tâm huyết trong nhiều ngày. Do tầm bao quát của nó, để bạn đọc dễ theo dõi, Bauxite Việt Nam xin tóm tắt lại bằng cách chọn trích những đoạn thên chốt dưới dây, tập hợp lại, trân trọng đặt trong khung, để những ai không có điều kiện và thì giờ thì có thể nghiền ngẫm trong chừng ấy cũng đã nắm được phần cốt lõi.
***
“Nhiệm vụ lịch sử không được phép tránh né của đảng hôm nay là phải cất cái “bình” hiện nay vào nơi trang trọng nhất có thể trong bảo tàng – phần lịch sử Việt Nam cận đại, để đánh dấu sự kết thúc con đường đất nước đã đi từ năm 1930 đến hôm nay, để từ đây thông qua cải cách thể chế chính trị mở ra một thời kỳ phát triển mới của nước Việt Nam độc lập thống nhất trong thế giới đã sang trang.
“ĐCSVN hôm nay như đang là không có trí tuệ, phẩm chất và khả năng thực hiện nhiệm vụ lịch sử nó phải làm nói trên. Và nếu cố tình vẽ ra một nhiệm vụ như thế cho đất nước thì nó cũng không thực hiện được, nhân dân cũng không tin. 42 năm độc lập thống nhất đã chứng minh thuyết phục: Ngoài đổi mới 1986 là nỗ lực của cả nước, ĐCSVN như đang là cho đến nay chỉ có thất bại trong mọi nỗ lực cải cách, dù đấy chỉ là những cải cách ở quy mô các vấn đề từng phần hay cục bộ (ví dụ: cải cách giáo dục, cải cách hành chính, tinh giảm biên chế…). Đơn giản vì bản chất và lợi ích của ĐCSVN hôm nay đối kháng với cải cách, do đó nó coi những ý tưởng cải cách là suy thoái đạo đức chính trị tư tưởng, là tự diễn biến, đặc biệt đố kỵ trong các vấn đề như xóa bỏ “Điều 4”, hòa giải dân tộc, xã hội dân sự…
“Cần phải học nhiều nữa để thấm thía nỗi hèn kém và cả những hư hỏng của chính bản thân mình và của đất nước, do cái dốt, cái lạc hướng, và cái khiếp nhược trước quyền uy sinh ra – trong đó cần phải thấy sự hèn kém này chính là một trong các thành tố tạo nên dinh lũy kiên cố của chế độ toàn trị hiện nay, những bước bị khuất phục đã xảy ra trước sự bành trướng và thâm nhập các mặt của Trung Quốc, cũng như thói tự ti và sính phương Tây, sính theo cái này hay theo cái khác và quên mất chính mình là ai. Đã xảy ra không hiếm trường hợp hèn kém đến mức đánh mất hoặc để bị cướp mất tinh thần tự trọng dân tộc và thể diện quốc gia…
“Cần phải học bằng được hòa giải dân tộc, để hàn gắn vết thương tay trái chém tay phải đến hôm nay vẫn còn rỉ máu. Cần phải học bằng được điều này để làm cho quốc gia đủ mạnh và vững vàng, không để cho bất kể tình huống nào các mưu đồ hoặc quyền lực đen tối dù từ đâu tới lại có thể một lần nữa xô đẩy đất nước vào thảm họa nội chiến này. Và trên hết cả, cần thông qua hòa giải dân tộc, để có được sự cố kết dân tộc làm nên một quốc gia chẳng những có sức mạnh bất khả kháng với mọi thách thức từ bên ngoài, mà còn là môi trường nẩy nở các giá trị cao đẹp, là nơi nuôi dưỡng, làm bệ đỡ, và đồng thời là thành lũy bảo hộ cho mọi nỗ lực tinh hoa của từng công dân của nó…
Nội dung cải cách có thể phác họa một cách tóm lược như sau:
Thứ nhất: Mục đích cuối cùng và cũng là cao nhất cải cách chính trị ở nước ta hôm nay phải đạt được nên là: Từ hòa giải, đoàn kết và đồng thuận dân tộc quật khởi nên một quốc gia Việt Nam phát triển của toàn thể cộng đồng dân tộc Việt Nam chúng ta – đúng với tinh thần đã nêu từ Cách Mạng Tháng Tám: “Nước Việt Nam là của người Việt Nam!”, với các tiêu chí Dân chủ, Cộng hòa, Độc lập, Tự do, Hạnh phúc.
Thứ hai: Kinh tế thị trường, nhà nước pháp quyền, xã hội dân sự là 3 trụ cột làm nên quốc gia vững bền, phải được xây dựng và phát triển từng bước thích hợp trong tổng lộ trình hình thành nên một nước Việt Nam phát triển, với các tiêu chí như đã nêu trong điểm thứ nhất.
Thứ ba: Thể chế chính trị cần phải xây dựng là một nhà nước pháp quyền dân chủ, có phân định rạch ròi các quyền lập pháp, quyền hành pháp và quyền tư pháp, hoạt động ràng buộc nhau và kiểm soát lẫn nhau trong khung khổ chung của một Hiến pháp mới; nhà nước này được xây dựng và hình thành trên những nguyên tắc của bầu cử dân chủ. Kinh tế thị trường và xã hội dân sự là 2 yếu tố căn bản tạo dựng nên nhà nước pháp quyền này, vì lẽ này nhà nước pháp quyền dân chủ tất yếu phải được xây dựng trên nền tảng của thể chế chính trị dân chủ đa nguyên, được thiết kế theo một hiến pháp mới đúng với tinh thần nhà nước do dân, của dân, vì dân. Đây phải là cái đích cuối cùng và cao nhất của toàn bộ quá trình cải cách chính trị lần này, được thực hiện dần từng bước dựa trên mọi thành quả kinh tế - chính trị - xã hội và tiến bộ của quốc gia đạt được trong suốt quá trình tiến hành cải cách này.
Học hỏi là động lực trí tuệ xuyên suốt quá trình này – vì thế tôi gọi đó là thể chế chính trị đa nguyên của học hỏi, của giác ngộ, của phát triển, bởi vì nó được xây dựng từng bước và thường xuyên nâng cao theo tiến trình của giác ngộ và phát triển; nó khác hẳn với đa nguyên của bầy đàn, vô minh và hỗn loạn. Nói đơn giản: Đó là lấy mở rộng tự do dân chủ tạo ra giác ngộ của trí tuệ và đồng thuận xã hội làm động lực cho việc tiến hành cải cách, để từng bước xây dựng nên một thể chế chính trị mới. Vì thế có thể nói: Cải cách chính trị lần này là tiến hành những cuộc vận động chính trị lớn và sâu rộng trong toàn xã hội như đã từng làm thời Cách Mạng Tháng Tám nhằm thay đổi sâu sắc toàn diện đời sống đất nước.
Thứ tư: Các quyền tự do, dân chủ của công dân, quyền sở hữu cá nhân, và các quyền con người phải được thể hiện đầy đủ và được bảo đảm trong Hiến pháp, đồng thời được phản ánh trong mọi bộ luật của quốc gia. Những quyền tự do ngôn luận, tự do hội họp và lập hội, quyền biểu tình, quyền tự do báo chí phải được xem và thiết kế là những quyền trực tiếp bảo đảm việc thực hiện các quyền công dân và quyền con người, đồng thời những quyền này làm nhiệm vụ tạo nền móng cho sự hình thành và hoạt động của xã hội dân sự, mang lại động lực cho tiến hành cải cách. Quân đội, công an và các lực lượng chuyên chính khác là công cụ bảo vệ đất nước và giữ gìn an ninh quốc gia, được xây dựng và hoạt động trong khuôn khổ hiến pháp và luật pháp quốc gia, chỉ trung thành với quốc gia, với nhân dân.
Thứ năm: Toàn bộ các đảng phái chính trị, các loại hình hiệp hội cùng các thành viên của nó chỉ được hoạt động trong khuôn khổ của xã hội dân sự, trong khuôn khổ của Hiến pháp và pháp luật – bao gồm cả luật/các luật về các đảng phái chính trị, hiệp, hội, các tổ chức dân sự khác… Tất đều bình đẳng trước pháp luật, tự túc về tài chính và không được sử dụng tiền thuế của dân.
“Một khi những cá nhân của những tổ chức này thông qua bầu cứ dân chủ theo luật định được cử vào tham gia bộ máy nhà nước thì trở thành đại diện của các cử tri bầu cho họ, hoạt động theo Hiến pháp, chứ không đại diện cho các đảng phái hay các tổ chức chính trị xã hội xuất thân của họ. Khái niệm đảng cầm quyền chỉ thuần túy là tên gọi không hơn không kém cho đảng phái có nhiều thành viên (thường là chiếm đa số hoặc thông qua liên minh) tham gia chính quyền. Nghĩa là: Không có các đảng phái hay các tổ chức chính trị xã hội với tính chất là chính nó trong bộ máy và hệ thống pháp quyền của nhà nước, đây là đặc trưng cốt lõi “nhà nước do dân, của dân, vì dân”.
“ĐCSVN như đang là phải làm được 2 việc:
“(1) Phải nhận thức được đòi hỏi sống còn đưa quốc gia bước sang thời kỳ phát triển mới trong một thế giới đã hoàn toàn thay đổi là trách nhiệm ràng buộc của đảng; nếu ĐCSVN hôm nay từ chối không làm, chống lại, hoặc làm hỏng… đều sẽ đồng nghĩa với phạm trọng tội chống lại quốc gia, đảng không còn chính danh để tồn tại; nếu để xảy ra như thế, cái trước sau phải đến không thể tránh được sẽ là: Chế độ toàn trị sẽ dẫn tới “dân lật thuyền”, hoặc bị tha hóa làm cho sụp đổ, đất nước lâm vào đại họa, chôn vùi theo toàn bộ sự nghiệp của đảng;
“(2) đảng phải quyết tâm thay đổi chính mình trước, phải tin vào nhân dân, và tự tin chính mình, quyết đi cùng với nhân dân mở ra trang sử mới đổi đời này của đất nước. Làm được như thế, ngoài cái tha hóa và tham nhũng thối nát ra, đảng không có gì để mất! Nắm mọi quyền lực trong tay, đảng đã dẫn dắt đất nước đi vào tình thế đau lòng và hiểm nghèo hôm nay, đảng phải có trách nhiệm ràng buộc tự lột xác mở lối ra cho đất nước! Đảng ra đời từ yêu nước, hy sinh cứu nước đã làm nên sự nghiệp của đảng. Giữ được truyền thống này và có nhân dân, đảng sẽ thực hiện được sứ mệnh lịch sử mới này.
“Tôi trân trọng đề nghị: Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, với trách nhiệm là người giữ cương vị cao nhất trong đảng, yêu cầu Bộ Chính trị ra quyết định khép lại quá khứ, đoàn kết toàn Bộ Chính trị và toàn đảng, huy động toàn đảng và dựa vào trí tuệ của nhân dân cả nước quyết tiến hành cuộc cải cách chính trị không thể trì hoãn này. Đảng phải thay đổi thành đảng của dân tộc để có thể dấy lên cuộc cải cách của toàn dân cứu nước và đổi đời đất nước! Đây cũng là con đường cứu đảng thành đảng của dân tộc, mãi mãi đi với dân tộc. Thời gian không chờ đợi. Mọi thách thức trong/ngoài đang uy hiếp đất nước không biết chờ đợi!”
N.T.
Nội dung
I. Đòi hỏi sinh tử: Cải cách đổi đời đất nước, tr. 2
II. Cải cách phải là sự nghiệp của toàn dân, tr. 7
III. Cái đích phải tới, tr. 11
***
Phụ lục I – Về con đường cải cách đi qua ĐCSVN đã chuyển đổi trở thành đảng của dân tộc, Nguyễn Trung, tr. 17
Phụ lục II – Về chủ nghĩa Mác – Lênin, Nguyễn Trung, tr. 27
Phụ lục III – Về ĐCS Trung Quốc và ĐCS Việt Nam, Nguyễn Trung, tr. 35
Phụ lục IV – Về sự hình thành và phát triển xã hội dân sự ở Việt Nam - PHẠM KHIÊM ÍCH, tr. 40
*
Cải cách thường phải do một lực lượng chính trị có ảnh hưởng và quyền lực chi phối quốc gia tiến hành – ví dụ như đảng nắm quyền, chính phủ, một lực lượng chính trị mạnh áp đảo… Nhưng tôi vẫn đặt vấn đề cả nước cùng tham gia cải cách vì các lý do sau đây:

Thứ Ba, 12 tháng 9, 2017

Tôi đã nhầm ở đâu

Nguyễn Đình Cống
Ngày 2/9/2017 GS. Tương Lai tuyên bố từ bỏ Đảng Cộng sản (ĐCS) của Nguyễn Phú Trọng và “tiếp tục chiến đấu với tư cách một đảng viên Đảng Lao động Việt Nam như ngày tuyên thệ đứng vào hàng ngũ Đảng của Hồ Chí Minh”. Điều này tạo ra dư luận ủng hộ và phản bác.
Tôi yêu mến và kính phục GS Tương Lai, tôi ủng hộ, đề cao quyết định của ông từ bỏ ĐCS, thông cảm và tôn trọng ý của ông trong việc tiếp tục chiến đấu với tư cách đảng viên Đảng Lao động, đặc biệt là việc đó làm cho lương tâm ông thanh thản. Thông cảm và tôn trọng vì trong nhiều năm trước đây tôi cũng có suy nghĩ như ông, nhưng nay tôi không đồng tình. Vì sao vậy. Vì gần đây tôi bỗng ngộ ra rằng trong nhận thức của mình về cộng sản có cái gì đó nhầm lẫn. Tôi xin trình bày sự nhầm lẫn đó để cho những ai quan tâm có thể trao đổi.
Tôi có nghiên cứu về các loại nhầm lẫn và nguyên nhân, trong đời tôi cũng phạm nhiều thứ nhầm lẫn khác nhau, nhưng xin gác lại các chuyện đó mà chỉ trình bày vài nhầm lẫn về CS. Thực ra không phải tự tôi phát hiện được toàn bộ các nhầm lẫn mà cũng nhờ tham khảo ý kiến của nhiều người khác.
Nhầm thứ nhất: Đảng, dù là CS hay Lao động đều theo Chủ nghĩa Mác Lênin (CNML), đã lãnh đạo nhân dân làm Cách mạng và giành thắng lợi trong chiến tranh. Điều này làm tôi bị nhầm là nhờ CNML mà nhân dân ta giành được thắng lợi. Đúng là Đảng theo CNML, đúng là Đảng lãnh đạo nhân dân giành thắng lợi trong chiến tranh, nhưng cho rằng nhờ CNML mà có thắng lợi như vậy là nhầm, là phạm vào lỗi ngụy biện kiểu “vượt qua” hoặc “quy chụp”. Để biết rõ nhầm ở đâu chỉ cần đừng vội tin, đừng vội nghe theo lời tuyên truyền mà phải dùng phương pháp “truy chứng”, lần lượt đặt ra và trả lời các câu hỏi liên tiếp: Bản chất CNML gồm những vấn đề gì (duy vật, đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản, công hữu tư liệu sản xuất…). Nói nhờ CNML, cụ thể là nhờ cái gì, như thế nào. Đảng đã vận dụng CNML cụ thể vào những việc gì (cải cách ruộng đất, cải tạo tư sản, hợp tác hóa nông nghiệp, công hữu ruộng đất, kinh tế quốc doanh…), kết quả cụ thể như thế nào (chủ yếu là thất bại). Vậy không nhờ CNML thì nhờ cái gì mà Đảng lãnh đạo thắng lợi trong chiến tranh. Điều này xin tạm để mọi người lý giải. Từ 1986, Đảng chủ trương cởi trói, mở cửa, đổi mới, miệng thì nói vận dụng sáng tạo CNML, thực chất là làm ngược lại với nó.
Trước đây tôi vẫn cho rằng dù sao CNML cũng có mục tiêu tốt đẹp, đáng trân trọng, dù sao nó cũng có đóng góp vào sự tiến bộ của xã hội, cũng là một động lực làm cho chủ nghĩa tư bản phải tự biến đổi để phát triển như ngày nay. Đó là một sự nhầm lẫn giữa hình thức và nội dung, giữa hiện tượng và bản chất. Để vạch ra sự nhầm này cũng chỉ cần đặt ra và trả lời một số câu hỏi như: Sự phát triển của các nước Bắc Âu nhờ vào cái gì của CNML; Tại sao Singapore rất phản đối CNML mà phát triển được như vậy. Phải chăng nhờ CNML mà khoa học kỹ thuật phát triển như ngày nay…?

Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

LPK ĐÚNG, NHƯNG NHIỀU NGƯỜI KO ĐỌC HẾT BÀI CỦA ÔNG ::


"Giáo sư Tương Lai đang “đi giật lùi đến tương lai”!
Lê Phú Khải
6-9-2017
Xét về lý thuyết thì như thế, nên tôi mượn cụm từ “đi giật lùi đến tương lai” của tác giả Nguyễn Trần Bạt để làm đề từ cho bài viết này.
Giáo sư Tương Lai “quên” mất rằng, đảng Cộng sản của ông Nguyễn Phú Trọng là con đẻ của đảng Lao Động của lãnh tụ Hồ Chí Minh. Với triết thuyết chủ nghĩa Mác-Lê nin, thể chế độc đảng, kinh tế tập trung quan liêu thì: ắt sẽ dẫn đến một đảng như đảng của Nguyễn Phú Trọng, khi Liên Xô sụp đổ, Việt Nam xây dựng nền kinh tế thị trường định hướng XHCN.
Khi chưa có chính quyền, đó là chính quyền non trẻ, còn phe xã hội chủ nghĩa, tuy chọn nhầm đường, nhưng những người cộng sản Việt Nam đứng đầu là lãnh tụ Hồ Chí Minh còn giữ được chính danh “Trung với nước, hiếu với dân” nên đông đảo trí thức Việt Nam và quần chúng nhân dân đã đi theo đảng của lãnh tụ Hồ Chí Minh, trong đó có những trí thức tiêu biểu như giáo sư Tương Lai.
Nhưng bây giờ thì xã hội Việt Nam đã nát bét sau hơn 40 năm thống nhất đất nước dưới sự cai trị của đảng Nguyễn Phú Trọng. Vì thế những người tâm huyết như giáo sư Tương Lai đành phải đau xót chia tay với đảng Cộng sản.
Ông Bùi Tín cho rằng, giáo sư Tương Lai bỏ đảng Nguyễn Phú Trọng để quay về với đảng của Hồ Chí Minh đã “lẩm cẩm”! Nhưng tôi nghĩ, đất nước này đang cần những đảng viên “lẩm cẩm” như giáo sư Tương Lai! Vì, hàng trăm, hàng nghìn những đảng viên đương quyền hoặc đã nghỉ hưu ở Việt Nam hiện nay cũng nghĩ như ông Bùi Tín, thậm chí còn nghĩ sâu hơn… nhưng họ đều ngậm miệng ăn tiền, không dám hé răng nói một câu tử tế cho đất nước. Họ ngậm miệng để hưởng phú quý, mặc cho nhân dân điêu đứng lầm than, cho giặc Tàu bắn giết ngư dân ta trên biển Đông. Họ vẫn đến dự các lễ lạt kỷ niệm này nọ và nhận bao thư… Tôi xem truyền hình, thấy họ xuất hiện mà đau đớn cho dân tộc này. Hãy lẩm cẩm như giáo sư Tương Lai đi, cho nhân dân được nhờ!
Là một trí thức có tên tuổi, tuyên bố bỏ đảng như giáo sư Tương Lai có sức lay động và ảnh hưởng, thôi thúc nhiều đảng viên đã suy nghĩ và phải tiếp tục suy nghĩ về thời vận đất nước để tiến tới hành động. Ý nghĩa biện chứng, tích cực, cụ thể của giáo sư Tương Lai trong tuyên bố bỏ Đảng của ông là ở chỗ đó.

Một quyết định đúng đắn của giáo sư Tương Lai

 Nguyễn Đăng Quang
Đúng ngày kỷ niệm lần thứ 72 Quốc khánh (2/9/1945-2/9/2017), giáo sư Tương Lai, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam, người có 58 năm tuổi Đảng, đã công bố quyết định chính trị rất quan trọng của ông, đó là “Tuyên bố dứt bỏ mọi liên hệ với đảng Nguyễn Phú Trọng đang thao túng, để tiếp tục chiến đấu với tư cách đảng viên Đảng Lao động Việt Nam”. Quyết định này của GS Tương Lai đã và đang tạo nên nhiều ý kiến khác nhau cũng như sự đánh giá và bàn luận sôi nổi bên trong và bên ngoài Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN).
Chiều 2/9/2017, tôi tranh thủ đến thăm Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, cựu Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc, người đầu tháng Mười tới sẽ bước sang tuổi thứ 102 (cụ sinh ngày 1/10/1916). Cụ vẫn khỏe và minh mẫn, song không còn nhanh nhẹn như cách đây 3 năm nữa.
Lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh đánh giá quyết định của GS Tương Lai là đúng đắn và đúng thời điểm. Cụ nói: “Quyết định chính trị là tùy theo quan điểm, nhận thức và hoàn cảnh của mỗi người. Tôi tôn trọng và tán thành quyết định của anh Tương Lai khi tuyên bố từ bỏ và đoạn tuyệt với ĐCSVN của Nguyễn Phú Trọng. Song tôi đặc biệt đánh giá cao việc anh ấy vẫn nguyện tiếp tục chiến đấu với tư cách đảng viên Đảng Lao động Việt Nam…”.
Một vị cựu Đại sứ khác, nguyên Ủy viên Trung ương ĐCSVN viết trong Email gửi GS Tương Lai, xin trích: “Tôi xúc động không thể không viết ngay mấy dòng vắn tắt gửi GS để bày tỏ sự đồng tình hoàn toàn của tôi đối với những điều GS trình bày trong 2 văn bản này (tức Tuyên bố ra Đảng và Bản tường trình của GS Tương Lai viết gửi Đảng ủy Phường Tân Phong, Quận 7, Tp HCM) và sự ngưỡng mộ của tôi đối với GS, người chiến sỹ cộng sản, người trí thức, người công dân chân chính và tài năng!”

Lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh và GS Tương Lai (Ảnh chụp năm 2016)

Thứ Bảy, 2 tháng 9, 2017

TUYÊN BỐ DỨT BỎ MỌI LIÊN HỆ VỚI ĐẢNG NGUYỄN PHÚ TRỌNG THAO TÚNG ĐỂ TIẾP TỤC CHIẾN ĐẤU VỚI TƯ CÁCH ĐẢNG VIÊN ĐẢNG LAO ĐỘNG VIỆT NAM, ĐẢNG CỦA HỒ CHÍ MINH




Tôi là Tương Lai, vào Đảng Lao Động Việt Nam ngày 6.1.1959, đảng do Hồ Chí Minh sáng lập và lãnh đạo, sau này đổi tên thành Đảng Cộng sản Việt Nam, hôm nay 2.9.2017 tuyên bố dứt bỏ mọi liên hệ với Đảng của Nguyễn Phú Trọng đang thao túng, để tiếp tục chiến đấu với tư cách một đảng viên Đảng Lao Động Việt Nam như ngày tuyên thệ đứng vào hàng ngũ Đảng của Hồ Chí Minh.
Chọn hôm nay, ngày Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn Độc lập tuyên bố trước thế giới và với quốc dân đồng bào lý tưởng và mục tiêu chiến đấu nhằm xây dựng một nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được thể hiện trong Hiến Pháp 1946 để đưa ra tuyên bố này là nhằm khẳng định lý tưởng và mục tiêu nhất quán của tôi, không hề là một quyết định nhất thời bởi những nhân tố ngẫu nhiên.
Cách nay 15 năm, trong một tiểu luận chính trị “Chân lý là cụ thể”, đúc kết lại những bài viết của tôi trong vòng 10 năm trước, tôi đã chứng minh là không có cái gọi là “chủ nghĩa Mác Lênin”, mà đó chỉ là sản phẩm của Stalin được làm méo mó thêm qua lăng kính Mao-ít để du nhập vào Việt Nam mà xác định đó là “nền tảng tư tưởng”, là “kim chỉ nam”, để rồi ai có ý định nghiêm túc cần cẩn trọng tìm hiểu từ thực tiễn Việt Nam và thế giới, từ những thành tựu nghiên cứu của giới khoa học quốc tế có uy tín, thì đều bị bịt miệng và quy cho tội phản động, chống đảng.
Trong tiểu luận ấy, tôi đã nghiêm chỉnh và thẳng thắn đề nghị cần trở lại với tên Đảng là Đảng Lao Động Việt Nam, trở lại với tên nước là Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, lấy tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng cho lý luận phát triển của Việt Nam. Ở đó, tôi trình bày rõ tư tưởng Hồ Chí Minh là sự tích hợp và vận dụng nhuần nhuyễn những thành tựu của trí tuệ loài người, trong đó có Phật giáo, Khổng giáo từng hòa quyện với truyền thống dân tộc đã chìm sâu trong kết cấu hạ tầng tâm lý xã hội Việt Nam và chủ nghĩa Mác. Với Mác, Hồ Chí Minh đã thực hiện một tiếp biến, loại bỏ những sai lầm về lý thuyết, giữ lấy những giá trị bền vững qua kiểm nghiệm của thời gian, tiếp thu và vận dụng sáng tạo những tinh hoa tư tưởng đó vào thực tiễn cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, giải phóng con người của Việt Nam. Bằng cách đó, tư tưởng Hồ Chí Minh là sự gặp gỡ lịch sử giữa truyền thống và hiện đại trong thế kỷ XX. Tiểu luận ấy tôi đã gửi đến Hội đồng Lý luận TƯ và nhiều vị lãnh đạo song chỉ có hai người có phản hồi và trao đổi trực tiếp là Thủ tướng Võ Văn Kiệt và Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Di bút của Đại tướng còn ghi rõ: “Chúc đc Tương Lai có những đóng góp mới vào lý luận của Đảng” Hànội ngày 27/9/2006. Võ Nguyên Giáp Đã ký”.
Kiên trì dấn thân vào cuộc đấu tranh trên bình diện tư tưởng và lý luận một cách công khai, tôi hy vọng bằng sự minh bạch đó, có thể góp phần nhỏ bé của mình cùng với những người khác làm thay đổi thực trạng của hệ tư tưởng giáo điều, bảo thủ đang dìm đất nước trong trì trệ lạc hậu, làm hao mòn sức sống của dân tộc trước một thế giới đang biến động từng ngày. Đấy là lý do để tôi nhẫn nhục tiếp tục ở lại trong Đảng cho dù biết rằng, những Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, với sự hậu thuẫn trực tiếp của nhà cầm quyền Bắc Kinh đang thao túng Đảng thì không còn gì là Đảng của Hồ Chí Minh nữa. Nhưng cũng lại có một thực tế oái oăm là, hiện nay chưa có một lực lượng chính trị nào đủ mạnh để có thể thay thế được đảng đang nắm quyền bằng hệ thống “chuyên chính vô sản” được cài cắm đến tận cơ sở.
Cho dù vậy, sự phân hóa trong nội bộ các cấp, đặc biệt là ở cấp cao nhất, các nhân tố cấp tiến chống lại sự trì trệ bảo thủ giáo điều cũng là một thực tế. Đó là một tất yếu phổ biến của mọi thực thể sống, luôn diễn ra “cuộc chiến đấu chống lại những gì đã cũ kỹ, hư hỏng để tạo ra những cái mới mẻ tốt tươi” mà Hồ Chí Minh đã viết trong Di chúc. Cái mới sẽ thắng là không gì cản được. Bằng sự đấu tranh của từng đảng viên có lương tri, sự quyết liệt của của cuộc đấu tranh đòi dân chủ, đòi quyền sống trong các tầng lớp nhân dân đang dâng lên ngày càng mạnh mẽ thì những gì đã cũ kỹ, hư hỏng trong bộ máy quyền lực duy trì chế độ toàn trị phản dân chủ sẽ bị lật nhào. Vấn đề chỉ còn là thời gian.

Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017

Sự vô minh trong Quy định số 90

Nguyễn Đình Cống
Ngày 4-8-2017 Đảng Cộng sản Việt Nam ban hành Quy định số 90-QĐ/TW: Tiêu chuẩn đánh giá cán bộ Ban Chấp hành trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư. Về quy định này, tôi đã đọc được một số phản biện và nhận xét rất hay của Tô Văn Trường, Lê Phú Khải, Hòa Ái, Hạ Đình Nguyên, Bùi Quang Vơm đăng trên trang Boxitvn. Chỉ xin có vài ý kiến bổ sung.
Vô minh là khái niệm thường dùng trong Phật giáo để chỉ tình trạng không hiểu biết thấu đáo về bản chất của sự việc, tạo ra nhận thức nhầm lẫn và hành động sai trái, dẫn đến kết quả lợi ít hại nhiều. Vô minh là cách nói văn hoa còn theo dân dã, nói trắng ra là sự ngu tối. Trong tác phẩm "Thất bại lớn", Brzezinski chỉ ra rằng chủ nghĩa cộng sản chắc chắn sụp đổ, mà nguyên nhân cơ bản là "thiếu trí tuệ", hoặc nói cách khác là vô minh. Đảng Cộng sản Việt Nam vì vô minh mà đã phạm nhiều sai lầm như cải cách ruộng đất, cải tạo tư sản, hợp tác hóa nông nghiệp, kinh tế quốc doanh, vụ Vinashin, Vinaline, Bô-xit Tây Nguyên, Formosa, Trịnh Xuân Thanh, Trịnh Vĩnh Bình… Trong các nước dân chủ, khi đảng cầm quyền chỉ phạm một trong những sai lầm loại trên thì đã mất tín nhiệm, bị nhân dân dùng lá phiếu loại bỏ. Ở Việt Nam, mặc dầu vì vô minh, Đảng Cộng sản mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác nhưng dựa vào bạo lực, tuyên truyền và trên nền dân trí thấp mà vẫn giữ được sự thống trị tạm thời. Để tỏ ra sự sáng suốt, Đảng Cộng sản viết và công bố hết nghị quyết này đến nghị quyết khác, hết quy định này đến quy định khác. Nhưng xem ra trong các nghị quyết và quy định đó, ngoài những khẩu hiệu và ngôn từ sáo rỗng, còn chứa đựng nhiều điều vô minh. Xin phân tích vài điều như vậy trong Quy định số 90-QĐ/TW.
1- Mục đích của Quy định

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

Trận chiến tay ba

Bùi Quang Vơm
Gọi là cuộc chiến tay ba, vì nếu đúng là ông Đinh Thế Huynh đã bị tước tuột hết mọi chức vụ, thì tay thứ nhất là ông Nguyễn Phú Trọng, tay thứ hai là ông Nguyễn Tấn Dũng và tay thứ ba là ông Nguyễn Xuân Phúc…
Sáng 31/07/2017, tại phiên họp 12 Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng, ông Trọng nói:
“Đấu tranh phòng, chống tham nhũng, lãng phí, tiêu cực không còn là lẻ tẻ từng vụ, từng việc mà bây giờ đã thành phong trào, thành một xu thế, không ai có thể đứng ngoài cuộc và cá nhân nào muốn không làm cũng không được, lò đã nóng, thì cả củi khô lẫn củi còn tươi đều cháy”.
Đây là một nhận định theo góc nhìn chủ quan và có phần “lạc quan tếu” của riêng ông Trọng.
Tuy vậy, nhìn toàn cảnh sân khấu chính trị, có lẽ cũng dễ dàng đồng ý với ông.
Trong số 12 vụ đại án được đặt mục tiêu xét xử trong năm 2017, 2/6 vụ thuộc diện Ban Chỉ đạo theo dõi đã được xét xử sơ thẩm, 10/12 vụ còn lại đã được tiến hành hoàn thành kết thúc điều tra, đủ điều kiện đưa ra xét xử.
Các vụ án trọng điểm như vụ Phạm Công Danh, vụ Hà Văn Thắm, vụ Vũ Quốc Hảo đã xử tới giai đoạn II.
Ở các vụ án này, đã có hàng trăm can phạm được đưa ra trước vành móng ngựa.

“Lỗ hổng” trong tiêu chí lựa chọn lãnh đạo cấp cao

Tô Văn Trường
Tham vọng quyền lực là thuộc tính của con người, là động lực của sự phát triển, không hiểu ai tham mưu cho lãnh đạo lại ghép nó vào ý nghĩa xấu xa? Không tham vọng quyền lực thì đừng làm lãnh đạo, vấn đề là phải kiểm soát quyền lực trong khuôn khổ của pháp luật.
Tham vọng quyền lực là một khía cạnh thuộc về bản năng đầu đàn, nó tự có trong mỗi con người và chỉ khác nhau ở mức độ yếu hay mạnh chứ không phải “tốt hay xấu”. Tốt, xấu là khái niệm thuộc về văn hoá, mà văn hoá là sản phẩm của bản năng sáng tạo. Nếu trong quy định của Đảng về tiêu chí cán bộ lãnh đạo mà có điều “tuyệt đối không tham vọng quyền lực” thì thật khó hiểu và hoàn toàn thiếu hiểu biết về bản chất của vấn đề.
Từ lâu rồi, tôi đã đề cập đến vấn đề đánh giá tư tưởng của con người là một trong những vấn đề khó đánh giá nhất. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vừa ký ban hành quy định của Bộ Chính trị về tiêu chuẩn chức danh, tiêu chí đánh giá cán bộ thuộc diện Ban chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý, trong đó nhấn mạnh đến tiêu chí tuyệt đối không tham vọng quyền lực và kiên định với Chủ nghĩa Mác - Lênin.
Để một xã hội phát triển lành mạnh về phía tiến bộ cần có (1) Một học thuyết phát triển đủ tốt và đủ tiên tiến, (2) Một hệ thống luật pháp & thể chế & bộ máy nhà nước & thị trường tổ chức tốt, (3) Những cá nhân - con người tốt - tức là đủ phẩm chất lắp vào các vị trí của hệ thống số (2) và (3) thường đồng thời là sản phẩm của (1) và (2).
Hệ thống luật pháp và thể chế này (2) vừa sử dụng lại cũng vừa phát triển và giám sát các cá nhân (3) đó, khiến cho họ “không muốn, không dám, và không thể” tham nhũng, rộng hơn là phải đáp ứng được yêu cầu của vị trí công việc. Hệ thống cũng rất sớm phát hiện và đào thải những cá nhân không phù hợp - cả về đạo đức công vụ lẫn năng lực hoàn thành nhiệm vụ. Một hệ thống yếu kém không thể làm được việc ấy dẫn đến người xấu thì lợi dụng leo được lên cao và trục lợi, người tốt bị loại từ “vòng gửi xe”, không có không gian để tồn tại hoặc bị tha hóa thành người xấu.
Các quy định mới do Tổng Bí thư ký ban hành chỉ đề cập đến bản thân những cá nhân tách rời mà không đề cập đến (1) và (2) nêu trên là một biến số phụ thuộc của vấn đề.

Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

Trung cộng đối đầu trước ba trận tuyến ở Á châu

Vũ Ngọc Yên
Cuộc diện thế giới đang thay đổi. Trận chiến tại Syria đi vào giai đoạn kết thúc. Mỹ ngưng cấp vũ khí cho các lực lượng chống chính quyền Assad và đồng ý để Nga dàn xếp các phe tranh chấp đàm phán đình chiến. Mỹ rút dần quân ra khỏi các nước A Phú Hãn (Afghanistan) và Lybia vì không tạo được sự ổn định cho các quốc gia này. Cuộc chiến khủng bố của tổ chức Nhà nước Hồi giáo (IS) đại bại khắp nơi và IS đang trên đường giải thể. Tranh chấp Mỹ-Nga về đảo Crimea-Ukraine vẫn tiếp diễn, nhưng ở mức độ kiềm chế. Các lò lửa chiến tranh ở Trung Đông hay Ukraine (Âu châu) đã chuyển về Á châu, nơi có nhiều nguy cơ dẫn đến xung đột quân sự có thể đe dọa hòa bình và sự phát triển kinh tế của thế giới.
Tranh chấp chủ quyền và quyền tự do hàng hải ở Biển Đông
Một năm sau phán quyết của Tòa Trọng tài Thường trực (PCA rulings, July 12, 2016), về “đường lưỡi bò” bất hợp pháp, Trung cộng vẫn ngang ngược cấm các nước trong khu vực đánh cá và thăm dò dầu khí ngay trên vùng biển và thềm lục địa của mình ở Biển Đông và đe dọa sử dụng vũ lực nếu các nước không tuân theo.

Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017

CÔNG AN HÀ NỘI MUỐN KHƠI LẠI BIẾN CỐ ĐỒNG TÂM ĐỂ LÀM GÌ?

    -Nguyễn Đăng Quang-

     Tin từ Đồng Tâm cho biết: Lúc 11 giờ sáng hôm nay (8/8/2017), có 3 nhân viên công lực của Tp. Hà Nội, gồm 1 Công an xã Đồng Tâm, 1 Công an huyện Mỹ Đức và 1 Công an Tp. Hà Nội thuộc Phòng Cảnh sát Hình sự số 7 phố Thiền Quang đến nhà riêng ông Lê Đình Công, trưởng thôn Hoành xã Đồng Tâm, đưa giấy triệu tập của CAHN cho ông Công yêu cầu đương sự có mặt tại 7 phố Thiền Quang để làm việc về “hành vi gây rối trật tự công cộng” xảy ra trên xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Tp. Hà Nội (nhưng không nói rõ vụ việc này xảy ra khi nào?) Ông Lê Đình Công đã từ chối nhận lệnh triệu tập, đồng thời ghi vào giấy này như sau: “Tôi, Lê Đình Công, không gây rối trật tự công cộng” rồi trả lại cho các nhân viên công lực này mang về! Tin cho biết thêm, ngoài ông Lê Đình Công ra, còn có khoảng hơn hai chục công dân xã Đồng Tâm cũng bị CAHN gửi giấy triệu tập với lý do tương tự. Song tất cả đều trả lại giấy triệu tập cho CAHN. Vài trường hợp không gặp đương sự ở nhà, nhân viên công quyền yêu cầu người nhà ký thay, nhưng khi biết rõ sự việc, những đương sự này nói sẽ không đi vì họ không trực tiếp nhận giấy triệu tập, và người ký thay không phải là đại diện pháp lý của họ!

Thứ Tư, 2 tháng 8, 2017

CHÍNH PHỦ ĐỨC YÊU CẦU ĐẠI DIỆN CÁC CƠ QUAN TÌNH BÁO TẠI ĐẠI SỨ QUÁN VN Ở BERLIN PHẢI RỜI KHỎI ĐỨC TRONG VÒNG 48 GIỜ


 Berlin - Chính phủ Đức đã yêu cầu đại diện các cơ quan tình báo Việt Nam tại đại sứ quán ở Berlin phải rời khỏi nước Đức trong vòng 48 giờ. Lý do là vụ bắt cóc của một cựu quan chức Đảng CS Việt Nam từ Berlin, phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao, Martin Schäfer nói như vậy tại Berlin hôm thứ Tư.
Một thông tin khác cho biết ở Thông cáo Bộ ngoại giao Đức gửi cho VOA có đoạn: “Chúng tôi yêu cầu ông Trịnh Xuân Thanh được cho phép trở lại nước Đức ngay để có thể tiến hành việc Việc Nam yêu cầu dẫn độ (ông Thanh) và yêu cầu xin tị nạn của ông (ấy) được xem xét thấu đáo.”




Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

VÌ LỊCH SỬ VÀ CÔNG LÝ, CHÚNG TÔI LÊN TIẾNG

Chúng tôi, những nạn nhân còn sống và thân nhân những nạn nhân đã qua đời trong một vụ án không được xét xử cách nay vừa tròn 50 năm được gọi tắt là “Vụ án Xét lại chống Đảng”, một lần nữa phải lên tiếng vì sự thật và công lý, vì lương tâm và nghĩa vụ, vì một đất nước thượng tôn pháp luật.

BỐI CẢNH LỊCH SỬ.
Năm 1956, tại Đại hội 20 Đảng cộng sản Liên Xô, Bí thư thứ nhất Nikita Khrushev đã đọc báo cáo quan trọng về chống tệ sùng bái cá nhân Stalin và chủ trương “cùng tồn tại trong hoà bình” giữa hai hệ thống cộng sản và tư bản. Đường lối mới đã được hầu hết các đoàn đại biểu tán đồng tại Đại hội các đảng cộng sản và công nhân quốc tế họp tại Moskva với 81 thành viên tham dự năm 1960.
Đoàn đại biểu Đảng Lao Động (Cộng sản) Việt Nam (viết tắt theo tên mới ĐCSVN) do Chủ tịch Đảng Hồ Chí Minh cùng với Bí thư Thứ nhất Lê Duẩn và các ủy viên Bộ Chính trị Trường Chinh, Nguyễn Chí Thanh tham dự đã ký vào bản Tuyên bố chung Hội nghị trên. Đường lối mới này đã bị Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kịch liệt lên án, gọi là “Chủ nghĩa xét lại hiện đại”.
Sự thay đổi trong nhận định về quan hệ quốc tế đã phân hoá nội bộ một số đảng cộng sản. Trong ĐCSVN cũng xuất hiện hai luồng quan điểm khác nhau. Một bên ủng hộ “cùng tồn tại trong hoà bình”, phản đối sự rập khuôn đường lối giáo điều tả khuynh của ĐCSTQ, mở rộng dân chủ trong đảng cũng như trong xã hội, chủ trương hòa bình thống nhất đất nước, phát triển kinh tế đa thành phần.
Bên kia, theo đường lối của ĐCSTQ, chủ trương chống “chủ nghĩa xét lại hiện đại”, duy trì xã hội chuyên chính phi dân chủ, đẩy mạnh cải cách xã hội chủ nghĩa, xóa bỏ hoàn toàn cơ chế kinh tế thị trường, kiên định chủ trương thống nhất đất nước bằng bạo lực.
Cuộc đấu tranh trong nội bộ diễn ra âm thầm nhưng căng thẳng đã kết thúc bằng nghị quyết của Hội nghị Trung ương 9 ĐCSVN họp năm 1963, đi ngược lại Tuyên bố chung Maskva 1960 đã được đoàn đại biểu Việt Nam long trọng ký kết. Nghị quyết 9 (phần đối ngoại), về thực chất là bản sao đường lối của ĐCSTQ đã khởi đầu cho cuộc trấn áp những đảng viên bất đồng chính kiến bị chụp mũ “chủ nghĩa xét lại hiện đại”. Cần lưu ý là Chủ tịch Hồ Chí Minh không tham gia biểu quyết nghị quyết này.
Toàn văn Nghị quyết 9 được giữ trong tình trạng tuyệt mật, nhưng nội dung tinh thần được phổ biến cho các đảng viên và trí thức. Vì có quá nhiều tranh cãi nội bộ nên Đảng tuyên bố cho phép bảo lưu ý kiến khác biệt. Thái độ cởi mở này chỉ là biện pháp để phát hiện những người không tán thành.

Thứ Tư, 26 tháng 7, 2017

Biến cố Đồng Tâm: HÃY GIỮ ĐÚNG CAM KẾT ĐỐI NGOẠI!

  -Nguyễn Đăng Quang-


         Sáng 20/4/2017, trả lời câu hỏi về biến cố Đồng Tâm sau khi người dân bắt 38 quan chức Đảng, Chính quyền và CSCĐ làm con tin khi lực lượng này được phái đến để cưỡng chế, giải tỏa phần đất đang tranh chấp giữa người dân với Tập đoàn Viettel nhằm đòi chính quyền phải thả 5 người dân bị các cơ quan chức năng đánh đập dã man và bắt đưa đi trái phép, Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam tuyên bố: “Các cơ quan chức năng Tp. Hà Nội đang giải quyết tình hình theo đúng quy định của pháp luật, và bảo đảm quyền lợi hợp pháp của các bên liên quan”! Đây là lần đầu tiên từ khi ĐCSVN cầm quyền, Bộ Ngoại giao Việt Nam, thông qua Người phát ngôn đối ngoại của mình, tuyên bố lập trường giải quyết một vấn đề thuần túy về mặt đối nội trong một cuộc họp báo quốc tế thường kỳ của Bộ Ngoại giao!
    Người viết bài này cho rằng Người phát ngôn Bộ Ngoại giao không thể ngẫu hứng tuyên bố về cách thức giải quyết một vấn đề nội trị thuần túy nếu không có chỉ thị của Lãnh đạo cấp cao. Và cũng không phải vô cớ Lãnh đạo cấp cao lại lệnh cho Bộ Ngoại giao chỉ đạo Người phát ngôn tuyên bố như vậy cả! Tất cả đều có nguyên nhân và lý do sâu xa của nó! Và như có sự phối hợp rất nhịp nhàng, chiều tối cùng ngày (tức rạng sáng ngày 20/4/2017 giờ Hoa Kỳ), Chủ tịch Hà Nội Nguyễn Đức Chung đột ngột về Huyện Mỹ Đức mời người dân Đồng Tâm lên gặp để “đối thoại”. Nhưng người dân “không dám” đến, cuộc đối thoại bất thành! Song người đứng đầu Hà Nội vẫn tuyên bố: “Chính quyền không sử dụng vũ lực tấn công vào thôn Hoành để giải cứu con tin!”. Hai việc trên tưởng như không có sự liên quan nào cả, nhưng thực ra đây là những động thái để đáp ứng một đòi hỏi đối ngoại! Người viết bài này được biết, một cường quốc rất quan trọng với Việt Nam đã dùng ảnh hưởng của họ khéo léo và tế nhị tác động qua con đường ngoại giao nhằm tìm cách tháo ngòi nổ, tránh cho bạo lực không xảy ra đối với người dân Đồng Tâm!
      Rồi ngay sau đó, như mọi người đều rõ, sáng 20/4/2017 tại Washington (giờ VN là tối 20/4/2017), Phó Thủ tướng kiêm Ngoại trưởng Phạm Bình Minh đã có buổi gặp với Cố vấn ANQG Hoa Kỳ H.R. McMaster và Ngoại trưởng Rex Tillerson “theo đúng lịch trình đã dự kiến”! Trong buổi gặp này, Ngoại trưởng Phạm Bình Minh trao thư của Chủ tịch nước Trần Đại Quang mời Tổng thống Donald Trump thăm Việt Nam và dự Hội nghị APEC vào tháng 11/2017 ở Đà Nẵng. Ngược lại phía Mỹ chuyển lời mời Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc sang thăm Hoa Kỳ. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã sớm thực hiện chuyến thăm này và gặp Tổng thống Donald Trump 30 phút tại Nhà Trắng vào ngày 31/5/2017! Ngay sau khi chân ướt chân ráo từ Mỹ về, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc lại tiến hành chuyến thăm chính thức Nhật Bản vào đầu tháng 6/2017! Nhiều nhà quan sát nói, nếu Việt Nam dùng vũ lực giải quyết biến cố Đồng Tâm, thì chắc chắn không có cuộc gặp giữa Phó Thủ tướng kiêm Ngoại trưởng Phạm Bình Minh với 2 quan chức hàng đầu của Chính phủ Mỹ hôm 20/4/2017, đồng thời Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cũng không thể tiến hành chuyến thăm Hoa Kỳ vào hôm 31/5/2017 được!

Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

XIN HỎI ÔNG TRƯƠNG MINH TUẤN.

-Nguyễn Đăng Quang-

        Chắc phải là người có tài tuyên truyền, thuyết khách nên mới hơn 1 năm làm Bộ trưởng Thông tin-Truyền thông, ông Trương Minh Tuấn lại nhanh chóng được cho kiêm nhiệm thêm chức Phó Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương ĐCSVN. Gần đây ông không chỉ thể hiện là Tư lệnh “thép” trong lĩnh vực Thông tin-Truyền thông, mà còn chứng tỏ là người tiên phong và có kiến thức uyên thâm trong lĩnh vực kinh tế vĩ mô! Có lẽ đây là bước chạy đà, chuẩn bị cho xuất TBT sắp tới? Nếu đúng vậy, xin được chúc mừng ông!
       Cách đây không lâu, hệ thống thông tin-báo chí nhà nước đồng loạt đăng tải bài viết ca tụng “Sự phát triển ngoạn mục” của nền “Kinh tế thị trường định hướng Xã hội chủ nghĩa” với tiêu đề “Sức thuyết phục của Kinh tế thị trường định hướng Xã hội chủ nghĩa”, ký tên Trương Minh Tuấn. Tôi đoán tác giả đích thị là ông. Mặc dù ông rào trước đón sau là “không tranh luận về học thuật, mà chỉ đề cập đến các vấn đề thực tiễn trong quá trình phát triển của đất nước, và sự tiếp nhận của cuộc sống người dân, sự ghi nhận của cộng đồng quốc tế đối với KTTT định hướng XHCN”. Song những độc giả, đặc biệt là những độc giả lớn tuổi không thể không thắc mắc, và muốn nêu lên những khúc mắc, mâu thuẫn rất cần tác giả giải đáp! Tôi không có ý định tranh luận với ông về học thuật, chỉ xin nêu vài khúc mắc cụ thể liên quan đến luận điểm mà ông cho là “được sự tiếp nhận của người dân, sự ghi nhận của cộng đồng quốc tế đối với KTTT định hướng XHCN” được ông tô hồng trong bài viết của mình! Ý kiến ông thế nào, xin ông cho công bố công khai trên báo in và cả báo mạng do ngành ông quản lý, đồng thời, nếu có thể, xin ông vui lòng gửi vào hòm thư điện tử của tôi theo địa chỉ sau: DangQuang42@gmail.com. Tôi xin được trân trọng cám ơn ông nhiều!
    Dưới đây là 4 vấn đề cụ thể và ngắn gọn, nhờ ông giải đáp giùm:

Thứ Hai, 3 tháng 7, 2017

Trách nhiệm của Quân Ủy và Bộ Quốc Phòng

Bùi Tín Blog - VOA

Dư luận trong nước gần đây rộ lên nhiều nhận xét bình luận về trách nhiệm của Quân Đội Nhân Dân trong việc làm biến nhiều đất quốc phòng thời chiến tranh thành đất tư nhân của nhiều sỹ quan cấp cao, đặc biệt là các tướng thuộc Quân khu VII, Quân khu IX, trước khi về hưu. Các tướng nguyên Tư Lệnh, Chính Uỷ, Tham mưu trưởng đều được cấp vài chục hécta đất một cách bán chính thức, có thể nói là tư túi, không theo một chính sách công khai của Nhà Nước.
Tôi được biết tại các tỉnh, các Đảng Ủy và Bộ Chỉ huy tỉnh đội Bộ đội Địa phương cũng theo gương các Quân khu, chia chác đất Quốc Phòng cho nhau một cách tự do, hào phóng, bất chấp đó là tài sản công của quốc gia.
Trong chiến tranh, theo nhu cầu quốc phòng, nhiều vùng đất của tư nhân được trưng dụng để xây doanh trại, bãi tập, trường bắn, nhà máy quốc phòng, quân y viện, trường quân chính, sân bay lớn, sân bay dã chiến, sân bay dự bị, sân bay trực thăng, các ụ súng cao xạ, trận địa tên lửa và pháo phòng không, rải ra ở khắp nơi.

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

Nhân nhượng hay chiến tranh tại Biển Đông

Nguyễn Quang Dy
“Một dân tộc tìm cách tránh chiến tranh bằng cái giá của sự nhục nhãthì cuối cùng sẽnhận lấy cả sự nhục nhã và chiến tranh” (Winston Churchill).
Nhân nhượng Trung Quốc hay chiến tranh tại Biển Đông? Đó là cách nhìn bàn cờ Biển Đông bằng lăng kính trắng đen của một số học giả và chính khách phương Tây (và phương Đông). Về cơ bản, họ cho rằng đường lối cứng rắn đối với Trung Quốc là “diều hâu”, sẽ dẫn đến chiến tranh, vì vậy phải nhân nhượng Trung Quốc. Đó là quan điểm nhầm lẫn của một số học giả như Hugh White (Lowy Institute) hay Lyle Goldstein (Naval War College).
Hệ quả của nhân nhượng
Thực tế bàn cờ Biển Đông vốn phức tạp với nhiều ẩn số và biến số, cũng như Châu Á là một bức tranh mosaic nhiều màu sắc đa dạng. Không thể thay đổi được bức tranh đó, nhưng cần thay đổi cách nhìn về nó, mới có thể tìm được giải pháp hiệu quả. Không nhất thiết phải nhân nhượng hay chiến tranh với Trung Quốc như trò chơi một mất một còn (zero sum). Một đường lối cứng rắn không nhất thiết dẫn đến chiến tranh, mà có khi ngược lại.
Trong tám năm cầm quyền, Tổng thống Obama đã nhân nhượng Trung Quốc, tuy ông và Ngoại trưởng Hillary Clinton đề xướng chủ trương xoay trục sang Châu Á (hay tái cân bằng) và thúc đẩy Hiệp định TPP làm chỗ dựa để Mỹ và đồng minh kiềm chế Trung Quốc. Đó là một chủ trương đúng, nhưng thực hiện thiếu quyết liệt, vì nhân nhượng Trung Quốc. Tuần tra biển Đông (FONOPs) cũng làm chiếu lệ vì “đi qua vô hại” (innocent passage) như “tiếng kèn ngập ngừng” do Obama “lãnh đạo từ phía sau”. Một chính sách nhân nhượng như vậy (với lý do để tránh né chiến tranh) là phản tác dụng và có thể gây nguy hiểm cho khu vực.
Thứ nhất, Trung Quốc sẽ hiểu sự nhân nhượng đó là dấu hiệu nhu nhược, nên họ càng làm già, thậm chí còn tạo ra khủng hoảng để hù dọa chiến tranh (brinkmanship). Lãnh đạo Trung Quốc đã nắn gân Obama tuy có tư tưởng đúng nhưng thiếu quyết liệt nên họ không sợ, thậm chí coi thường. Vì vậy Trung Quốc đã tranh thủ chiếm bãi cạn Scarborough của Manila (2012). Trung Quốc biết Hạm đội 7 tuy rất mạnh, có nhiều tàu chiến và máy bay hiện đại, nhưng Nhà Trắng lại “non gan” (no balls). Lịch sử đã lặp lại từ năm 1974 khi Trung Quốc chiếm Hoàng Sa, và năm 1988 khi họ chiếm một phần Trường Sa, nhưng Mỹ không phản ứng.

TUYÊN BỐ VỀ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO QUỐC GIA VIỆT NAM CỦA CÔNG DÂN VÀ CÁC TỔ CHỨC XÃ HỘI DÂN SỰ VIỆT NAM

(cập nhật đợt 2: 10 tổ chức và 183 cá nhân ký tên, bổ sung phiên bản tiếng Đức bên cạnh các phiên bản Việt, Anh, Pháp đã có)
Ngày 27 tháng 6 năm 2017
Lần đầu tiên, một lãnh đạo Trung Quốc sang Việt Nam – tướng Phạm Trường Long – đã tuyên bố công khai, trực tiếp với lãnh đạo Việt Nam, rằng “vùng lãnh hải Biển Đông là thuộc chủ quyền Trung Quốc từ thời cổ đại”, điều mà Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã phát biểu tại Singapore sau khi rời Việt Nam, mà không dám nói khi còn ở Việt Nam.
Phạm Trường Long, đại diện lập trường bành trướng của Trung Quốc, đã tiến thêm một bước khiêu khích mới, đe dọa chủ quyền Việt Nam, đồng thời Trung Quốc tiến hành manh động gây hấn ở lãnh hải và một số điểm trên đất liền của Việt Nam.
Dù yêu chuộng hòa bình hữu nghị, và đã từng trải qua chiến tranh, nhân dân Việt Nam không sợ hãi và kiên quyết chống lại cuộc xâm lấn của nhà cầm quyền Bắc Kinh, như đã từng thể hiện qua lịch sử mấy ngàn năm chống giặc Tàu xâm lược.
Chúng tôi, các công dân Việt Nam và các hội đoàn xã hội dân sự Việt Nam, long trọng tuyên bố:
1) Phản bác và lên án các hành vi xâm lược lãnh hải, lãnh thổ Việt Nam của nhà cầm quyền Bắc Kinh đang diễn ra. Dù bất cứ tình huống nào, sự đánh trả của nhân dân Việt Nam để bảo vệ đất nước là tất yếu.
2) Nhân dân Việt Nam đồng lòng, đoàn kết, gác bỏ mọi khác biệt và ủng hộ tất cả các Nhà nước của Quốc gia Việt Nam ở mọi thời kỳ, trong cùng lập trường bảo vệ chủ quyền quốc gia, chống mọi hành động xâm lược.

Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

Quân đội không làm kinh tế: Thật không?

Phạm Nhật Bình




Ở Việt Nam ngày nay, chế độ độc tài còn đứng vững nhờ sự chống đỡ của hai cột trụ chính yếu: thứ nhất công an, thứ nhì quân đội. Lực lượng công an đã tự hào khẳng định “còn đảng còn mình”; quân đội thì thường xuyên được nhắc nhở hãy trung thành và bảo vệ đảng, đất nước và nhân dân đứng hàng thứ yếu.
Do đó, việc nuôi dưỡng hai đứa con cưng này để vun bồi lòng trung thành của chúng là mối quan tâm hàng đầu của đảng. Trong thời kỳ gọi là đổi mới nền kinh tế, trong khi giai cấp đảng viên được đảng khuyến khích lao vào làm ăn và làm giàu, công an và quân đội cũng không bị bỏ quên.
Trong thể chế cộng sản, quy luật “tự quản” tuy là một quy luật bất thành văn nhưng áp dụng đồng đều cho mọi lãnh vực, do một cấp ủy đảng phụ trách và chỉ đạo xuyên suốt. Ngoài các bộ trong chính phủ, Công an, Quân Đội, Mặt Trận Tổ Quốc, Hội Nông Dân, Hội Cựu Chiến Binh cũng như các hiệp hội quốc doanh khác đều có một bộ máy kinh tế bao gồm nhà thương, trường học, khách sạn, du lịch... có mặt khắp nơi. Tuy quy mô lớn nhỏ khác nhau nhưng nhằm chung một mục đích là phục vụ cho các đảng viên trong ngành của mình. Thật ra sự phục vụ này chỉ là hình thức mà mục đích làm giàu cho lãnh đạo thì nhiều.

TUYÊN BỐ VỀ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO QUỐC GIA VIỆT NAM CỦA CÔNG DÂN VÀ CÁC TỔ CHỨC XÃ HỘI DÂN SỰ VIỆT NAM

Ngày 27 tháng 6 năm 2017
Lần đầu tiên, một lãnh đạo Trung Quốc sang Việt Nam – tướng Phạm Trường Long – đã tuyên bố công khai, trực tiếp với lãnh đạo Việt Nam, rằng “vùng lãnh hải Biển Đông là thuộc chủ quyền Trung Quốc từ thời cổ đại”, điều mà Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã phát biểu tại Singapore sau khi rời Việt Nam, mà không dám nói khi còn ở Việt Nam.
Phạm Trường Long, đại diện lập trường bành trướng của Trung Quốc, đã tiến thêm một bước khiêu khích mới, đe dọa chủ quyền Việt Nam, đồng thời Trung Quốc tiến hành manh động gây hấn ở lãnh hải và một số điểm trên đất liền của Việt Nam.
Dù yêu chuộng hòa bình hữu nghị, và đã từng trải qua chiến tranh, nhân dân Việt Nam không sợ hãi và kiên quyết chống lại cuộc xâm lấn của nhà cầm quyền Bắc Kinh, như đã từng thể hiện qua lịch sử mấy ngàn năm chống giặc Tàu xâm lược.
Chúng tôi, các công dân Việt Nam và các hội đoàn xã hội dân sự Việt Nam, long trọng tuyên bố:
1) Phản bác và lên án các hành vi xâm lược lãnh hải, lãnh thổ Việt Nam của nhà cầm quyền Bắc Kinh đang diễn ra. Dù bất cứ tình huống nào, sự đánh trả của nhân dân Việt Nam để bảo vệ đất nước là tất yếu.
2) Nhân dân Việt Nam đồng lòng, đoàn kết, gác bỏ mọi khác biệt và ủng hộ tất cả các Nhà nước của Quốc gia Việt Nam ở mọi thời kỳ, trong cùng lập trường bảo vệ chủ quyền quốc gia, chống mọi hành động xâm lược.
- Tại Hội nghị quốc tế San Francisco – Mỹ, 1951, Thủ tướng Chính phủ Quốc gia Việt Nam Trần Văn Hữu đã khẳng định quần đảo Hoàng Sa - Trường Sa thuộc Việt Nam, và được hội nghị công nhận.
- Chính phủ VNCH (Miền Nam), 1974, đã chiến đấu quyết liệt chống quân Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa, tuy thất bại nhưng tinh thần không khuất phục.

Thứ Ba, 27 tháng 6, 2017

HƯỞNG ỨNG CUỘC THI GIẢI BÚA LIỀM VÀNG

Nguyễn Đình Cống

A- Mở đầu
Ngày 19/5/2017, Ban Tổ chức Trung ương, báo Nhân dânTạp chí Cộng sản, Đài Truyền hình Việt Nam và Hội Nhà báo Việt Nam đã phối hợp tổ chức buổi họp với chủ đề Giải báo chí toàn quốc về xây dựng Đảng, lấy tên GIẢI BÚA LIỀM VÀNG, lần thứ hai - năm 2017. Có khá nhiều giải thưởng, giải nhất 100 triệu.
Tôi viết bài này không gửi dự thi mà chỉ nhân dịp, góp vài ý kiến nhằm xây dựng Đảng trong sạch, vững mạnh để có thể tiếp tục vai trò cầm quyền (hoặc lãnh đạo như Đảng muốn).
Năm 1945 Đảng chỉ có vài ngàn đảng viên, thế mà lãnh đạo Cách mạng tháng Tám thành công. Đó là nhờ nội bộ trong sạch, đoàn kết, nhân dân tin tưởng vào lòng yêu nước, ý chí giành độc lập của Đảng. Bây giờ Đảng có khoảng 4 triệu đảng viên, nắm chính quyền, lãnh đạo toàn diện mọi mặt, mà nội bộ không thống nhất, dân mất lòng tin. Phải ban hành hết nghị quyết này đến nghị quyết khác để củng cố và làm trong sạch, thế mà chẳng đâu vào đâu, càng ngày càng bị thoái hóa.
Tại sao vậy? Tại vì Đảng đã mắc một số sai lầm nghiêm trọng mà không chịu nhận ra để sửa chữa. Giống như một người bị bệnh nặng trong não và hệ thần kinh, lục phủ ngũ tạng đã bị ruỗng nát, nó thể hiện ra bên ngoài bởi các lở loét trên mặt, trên da. Vậy mà cho rằng bệnh chỉ ở ngoài da, chỉ lo tìm thuốc bôi bên ngoài, thể thì làm sao chữa được bệnh trong óc não và gan ruột. Bệnh của Đảng nhiều người đã thấy rõ, đã chỉ ra, nhưng những lãnh đạo của Đảng không chịu nghe. Có thể là vì kém trí tuệ nên không thấy được, cũng có thể một số có biết nhưng vì quyền lợi, vì một hạn chế nào đó mà không dám nói. Cũng đã có một vài người như ông Vũ Ngọc Hoàng có nói được vài điều, nhưng xét ra vẫn còn né tránh những vấn đề cơ bản.
Việc tổ chức cuộc thi giải Búa liềm vàng, chẳng qua là đi tìm một vài chiếc lá về xoa lên da, may ra làm đỡ ngứa hoặc dịu cơn đau trong chốc lát. Hồi còn trong Đảng tôi đã viết nhiều thư và kiến nghị góp ý kiến xây dựng, nhưng tất cả đều không được xem xét. Lần này tôi viết nhằm khám bệnh và bốc thuốc với 2 nhận thức sau:

LỜ MỜ CUỘC CHIẾN KHỐC LIỆT GIỮA CÁC BĂNG NHÓM QUA MỘT VÀI VỤ ÁN GẦN ĐÂY

Phạm Viết Đào
Qua một vài vụ án được khởi tố, đang được tiến hành nổi cộm gần đây thật sự thu hút dư luận cho thấy: mức độ khốc liệt của cuộc chiến băng nhóm ngày càng lộ diện, leo thang cả về chiều rộng lẫn chiều nấc cao, sâu.
Đây là các cuộc chiến thanh sát nhau mất còn giữa các băng nhóm nằm trong nội bộ bộ máy chính quyền nhằm tranh đoạt các nguồn lợi ích, tài nguyên. Bài viết không bàn tới các cuộc chiến giữa lực lượng chức năng chính quyền với thế giới tội phạm như những chuyện vẫn xảy ra xưa nay và hàng ngày được đưa trên ANTV.
Những vụ thanh tra, kết luận kiểm toán, khởi tố điều tra liên quan tới một loạt doanh nghiệp ngành dầu khí cho thấy không đơn thuần những cá nhân, tập đoàn dính án do họ vi phạm pháp luật, lợi dụng quyền hạn để bòn rút tiền ngân sách từ các dự án không hiệu quả… mà liên quan tới băng nhóm nào đang lợi thế, thất thế.
Xin đi sâu vào 2 vụ nổi cộm đằng sau ẩn chứa những xung đột khốc liệt giữa các băng nhóm lợi ích.
Vụ thứ nhất: Vụ thanh tra và khởi tố đất Đồng Tâm
Khởi tố “Vụ Đồng Tâm” lúc đầu nhiều người cho rằng đây là thủ tục bắt buộc, mang tính hình thức, hành chính để hợp thức cho nó đúng ql  uy trình về các vụ xảy ra ở Đồng Tâm do sự nổi dậy phản kháng… Thao tác này nhằm đẹp cái bộ mặt pháp chế Việt Nam thời kinh tế thị trường.

Thứ Năm, 22 tháng 6, 2017

BẢN LÊN TIẾNG ỦNG HỘ NHÀ GIÁO PHẠM MINH HOÀNG


Trong suốt tuần qua, nhiều chuyên gia luật pháp đã vạch ra việc ông Trần Đại Quang trong vai trò Chủ tịch nước, tước quốc tịch của ông Phạm Minh Hoàng và đe dọa trục xuất khỏi Việt Nam là hành vi vi phạm cả luật pháp Việt Nam và các Công ước quốc tế mà nhà nước Việt Nam đã ký kết.
Hơn thế nữa, câu hỏi cần đặt ra là: ông Phạm Minh Hoàng đã làm gì "nguy hại đến an ninh quốc gia" như bị cáo buộc? Trong khi đó, chúng tôi, những người ký bản lên tiếng này, có vô số bài vở, hình ảnh và nhân chứng cho thấy mọi hành động cộng đồng của ông Phạm Minh Hoàng từ trước đến nay đều chứa đầy tâm huyết của một công dân vì đất nước, vì dân tộc. Đặc biệt nhất là tấm lòng của một nhà giáo như ông đã tạo ra hình ảnh mẫu mực của người thầy đối với sinh viên Việt Nam trong nhiều năm tháng.
Nhà giáo Phạm Minh Hoàng đã không chọn con đường danh vọng cho bản thân và sự sung túc cho gia đình. Ông đã quyết định từ bỏ quốc tịch Pháp để được ôm chặt lấy đất nước này cùng sống, cùng vui, cùng buồn với đồng bào ông. Để xây dựng đất nước tự do dân chủ, ông và cả gia đình ông đang cùng với nhiều người yêu nước khác sẵn sàng chấp nhận trả giá hy sinh vì tương lai của đất nước.
Chính vì thế, chúng tôi kêu gọi mọi người Việt Nam hãy cùng chúng tôi công khai ủng hộ và sát cánh với gia đình nhà giáo Phạm Minh Hoàng. Quyền sống của ông Hoàng trên đất nước này không hơn, không kém gì  quyền sống của bất kỳ người Việt nào khác. Nếu hôm nay nhà cầm quyền làm được hành vi phi pháp này đối với ông Phạm Minh Hoàng, thì ngày mai họ có thể lập lại với bất kỳ người nào trong chúng ta.
Do đó, tranh đấu cho quyền được sống trên quê hương của gia đình nhà giáo Phạm Minh Hoàng cũng là tranh đấu cho quyền được sống trên quê hương của mọi người Việt Nam.
Đồng ký tên
Danh sách đợt đầu khời xướng

Chủ Nhật, 18 tháng 6, 2017

Thông cáo phát hành ngay

Việt Nam: Hãy chấm dứt hành hung các nhà hoạt động và blogger
Côn đồ tấn công các nhà vận động nhân quyền ở khắp nơi theo một kiểu thức chung
(New York, ngày 19 tháng Sáu năm 2017) – Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nhận xét trong một bản phúc trình ra ngày hôm nay rằng có những hung thủ đánh đập, dọa dẫm và đe nẹt các blogger và nhà hoạt động nhân quyền Việt Nam mà không bị truy cứu trách nhiệm. Chính quyền Việt Nam cần ra lệnh chấm dứt tất cả mọi hành vi tấn công và truy cứu trách nhiệm những người liên quan. Chính phủ các quốc gia tài trợ cần yêu cầu chính quyền Việt Nam chấm dứt đàn áp, và tuyên bố rõ rằng đè nén tự do Internet, ngôn luận và các hoạt động ôn hòa sẽ mang lại hậu quả.
Bản phúc trình dài 65 trang, “Không chốn dung thân cho các nhà hoạt động vì nhân quyền: Các nhà vận động dân chủ và blogger ở Việt Nam bị hành hung” nêu 36 vụ những kẻ lạ mặt mặc thường phục đánh đập những người vận động nhân quyền và blogger, nhiều trường hợp gây thương tích nặng, trong khoảng thời gian từ tháng Giêng năm 2015 đến tháng Tư năm 2017. Nhiều nạn nhân cho biết việc đánh đập xảy ra trước sự chứng kiến của công an mặc sắc phục mà họ không làm gì để can thiệp.
“Tình trạng các nhà hoạt động ở Việt Nam có nguy cơ bị bỏ tù vì phát ngôn ý kiến của mình đã đủ tồi tệ rồi, giờ đây họ lại còn phải đối mặt với nguy cơ mất an toàn hàng ngày, chỉ vì thực thi các quyền cơ bản của mình,” ông Brad Adams, Giám đốc Ban Á châu của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền phát biểu. “Chính phủ Việt Nam cần tuyên bố rõ rằng kiểu hành xử đó sẽ không được dung thứ, và chấm dứt chiến dịch đối phó với những người vận động cho nhân quyền theo cách thức này.”
Tổ chức Theo dõi Nhân quyền đã tập hợp được tài liệu cho thấy có một chiến lược đánh đập các blogger và các nhà hoạt động vì nhân quyền trên khắp đất nước, từ Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, Đà Nẵng, Nha Trang và Vũng Tàu đến các tỉnh như Quảng Bình, Nghệ An, Hà Tĩnh, Bình Dương, Lâm Đồng và Bắc Giang.

Thứ Ba, 13 tháng 6, 2017

Chân dung đại gia Dương Công Minh – ông chủ sân golf Tân Sơn Nhất

Ông Dương Công Minh sinh năm 1960, quê Quế Võ, Bắc Ninh. Ông tốt nghiệp Cử nhân chuyên ngành Vật giá năm 1984 tại Đại học Kinh tế Kế hoạch (nay là Đại học Kinh tế Quốc dân). Trước khi ra kinh doanh, ông Minh từng là thiếu tá trong quân đội và có hơn 13 năm làm quản lý tại các doanh nghiệp quân đội.

“Chủ soái” Him Lam
Tháng 4.2014 tại Đại hội Hoàng Anh Gia Lai, Tổng Giám đốc Nguyễn Văn Sự cho biết họ vừa chuyển nhượng một dự án bất động sản thành công, mang lại nguồn tiền mặt 1.050 tỉ đồng. Đối tác nào có hơn một ngàn tỉ đồng tiền mặt để “chồng” cho HAGL trong giai đoạn rất nhiều doanh nghiệp Việt Nam, đặc biệt là trong lĩnh vực bất động sản đang ngập trong nợ nần, là câu hỏi mà giới đầu tư hết sức quan tâm. Phải chăng là nhà đầu tư nước ngoài?
Câu trả lời mà chúng tôi có được là một doanh nghiệp trong nước, đứng đầu là một doanh nhân đầy bí ẩn và hầu như không xuất hiện trên truyền thông. Đó là Tập đoàn Him Lam của ông Dương Công Minh, nơi ông giữ vị trí Chủ tịch Hội đồng Quản trị và nắm tới 99% vốn.
Từ “cứ điểm” Him Lam
 Nếu xếp theo vốn điều lệ, Him Lam nằm trong top doanh nghiệp bất động sản lớn nhất với 6.500 tỉ đồng. VinGroup, tập đoàn bất động sản được xem là lớn nhất đang niêm yết trên sàn chứng khoán, có vốn điều lệ gần 9.300 tỉ đồng.
Him Lam được ông chủ Dương Công Minh gầy dựng bằng một quá trình gần 20 năm, nhưng trên website Him Lam ngoài thông tin về hoạt động từ thiện thường xuyên được cập nhật, những thông tin về kinh doanh lại rất ít ỏi.
Ông Dương Công Minh sinh năm 1960, quê Quế Võ, Bắc Ninh. Ông tốt nghiệp Cử nhân chuyên ngành Vật giá năm 1984 tại Đại học Kinh tế Kế hoạch (nay là Đại học Kinh tế Quốc dân). Trước khi ra kinh doanh, ông Minh từng là đại tá trong quân đội và có hơn 13 năm làm quản lý tại các doanh nghiệp quân đội.
Cái tên Him Lam cũng xuất phát từ nguồn gốc ấy. “Tên Him Lam được chọn là vì đây là địa danh gắn với chiến dịch Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu chấn động địa cầu. Chúng tôi muốn công ty của mình cũng gây được tiếng vang như thế trong tương lai”, ông Trần Văn Tĩnh, Tổng Giám đốc Tập đoàn Him Lam, giải thích trong một lần trả lời phỏng vấn. Ông Trần Văn Tĩnh cũng xuất thân từ quân đội và là anh họ của ông Minh.