Phùng Gia Lộc
Cuối
năm 1983, tôi được ở nhà chờ quyết định về nghỉ chế độ. Chiều chủ nhật, thằng
Học con tôi rủ rỉ nói:
-
Con bắt được bác Quang ăn bánh cuốn ở hàng anh Minh. Bác đi thồ sắn ở chợ Phúc
Địa về. Bác cho mấy bó nhưng con không lấy. Bác dặn con về đừng nói với bố mẹ
là đã gặp bác. Nói, hôm nào sang bác đánh chết.
-
Hừ! Lại thế nữa...
Tôi
buột miệng bảo với con thế, rồi thừ ra. Bạn bè anh em cùng một phòng với nhau
mà đi qua không vào. Có điều gì nhỉ?
Sáng
thứ hai tôi sang cơ quan ứng mấy cân gạo và định bụng sẽ gặp, trút sấm sét lên
đầu anh ấy. Nghe tôi trách, Lê Trung Quang, trưởng phòng tổ chức Ủy ban huyện
Thọ Xuân, cười hà hà làm lành thật đôn hậu, dễ yêu:
-
Giá có một mình thì tôi vào. Đằng này những bốn binh, khao được, anh cũng liệt.
Vả lại, bốn cái xe nặng è, sợ tối.
Là
trưởng phòng tổ chức ủy ban huyện, anh cũng để gia đình vợ con đói thiếu. Ra
anh còn kém cỏi hơn cả tôi, một kẻ chân chim trần trụi, một tay sắp trở thành
"phó thường dân". "Nhà mình cũng bí. Nộp sản đi rồi, lúa đã cạn.
Khó mà ăn thấu tết được". Quang lắc đầu bảo thế.
Anh
gạn tôi:
-
Ông ở đây với tôi đêm nay cho vui. Tôi buồn quá.
Tôi
chỉ vào mấy cân gạo đã bó buộc sau xe, bảo anh Quang: